Hai tuần sau….
“Tốt, thật tốt quá rồi, quản lý Trần, anh hãy nói với chủ mảnh đất đó, khoản tiền cuối cùng tôi sẽ thanh toán đúng hạn. Anh hãy phối hợp với họ nhanh nhanh chuyển nhà đi.”
Ở trong thư phòng Bành gia, Bành Vũ Thần cúp máy, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười sung sướng.
Thật tuyệt vời, mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi!
Để chứng minh năng lực của mình có thể vượt qua anh trai, hắn tự tiện lấy tiền dùng cho việc kiến thiết công trình của công ty, giao cho thuộc hạ đi đặt cọc mua một mảnh đất rộng tới nghìn mét vuông ở vùng duyên hải.
Mảnh đất này ở ven biển, có thể ngắm nhìn đường bờ biển kéo dài, phong cảnh vô cùng mỹ lệ, nếu có thể phát triển thành làng du lịch, hơn nữa quy hoạch một số cơ sở hạ tầng phục vụ nhu cầu giải trí, nhất định sẽ thu hút rất nhiều du khách đến dừng chân.
Đến lúc đó, hầu bao của hắn tha hồ mà đựng tiền, một vốn bốn lời, cha hắn tuyệt đối sẽ nhìn hắn với con mắt khác.
“Vũ Thần, mảnh đất kia giao dịch thế nào rồi?” Giản Quế Hương thấy vẻ mặt con tươi cười liền tò mò hỏi.
“Rất thuận lợi mẹ ạ. Chủ khu đất đó thích đánh bạc, nợ nần chồng chất. Con thương thuyết với hắn rất lâu mới khiến hắn giảm giá bán xuống, cuối cùng mỗi mét vuông bán cho con đều thấp hơn giá thị trường tới 5 nghìn nhân dân tệ.” Vì ham muốn mua được mảnh đất đó, hắn cho người dò tìm thông tin xác thực về hoàn cảnh gia đình người chủ kia, từ đó mới có thể đục nước béo cò mà mua được mảnh đất .
“Cho nên giá bán mảnh đất ấy so với dự toán ban đầu của con còn thấp hơn sao?”
“Vâng! mua được giá rẻ, đối với kế hoạch đầu tư tổng thể của chúng ta lại càng có lợi. Hơn nữa, ngân hàng biết là dự án đầu tư của Cự Trạch, rất nhanh chóng chi tiền. Uy tín của công ty cha con cũng thật lợi hại đi, rất hữu dụng nha!” Hắn vốn nghĩ phải vận động rất khó khăn mới có được sô tiền này, không ngờ lợi dụng tiếng tăm cùng hệ thống nguồn tài nguyên của công ty cha mình mang đến cho hắn nhiều thuận lợi ngoài dự đoán như vậy.
Chỉ cần có thể bước được bước đầu tiên, thời điểm thành công của hắn sẽ không còn xa nữa.
“Con có muốn nói trước với cha con không? Ông ấy mà biết được sẽ rất là vui mừng đấy!” Giản Quế Hương trong lòng rất mãn nguyện, tuy là tiền trảm hậu tấu nhưng lão gia hẳn sẽ cùng chí hướng với quyết định của con trai mình.
Dù sao mảnh đất ấy cũng rất rẻ, đây là chuyện tốt, rất nhiều người mong muốn có được nó ấy chứ.
“Mẹ, trước mắt chưa cần. Cha đang bận cùng anh trai bàn bạc dự án xây mới khu biệt thự cao cấp, chờ con đem mảnh đất này xử lý xong xuôi, cùng kiến trúc sư thảo luận phương hướng kiến thiết xong, con sẽ viết một báo cáo cụ thể về kế hoạch đầu tư cũng như xây dựng làng du lịch đưa cho cha xem.”
“Được, con trai của mẹ tâm tư kín đáo như thế mới đúng, mẹ rất tin tưởng con!” Giản Quế Hương mở cờ trong bụng, cười toe toét.
“Con chỉ muốn chứng minh với cha, con có năng lực còn hơn cả anh trai.” Đối với kế hoạch này, hắn thầm thề nhất định phải thành công.
“Có chí khí! Mẹ tin con nhất định sẽ làm được!”
“Đúng vậy, mẹ, con nhất định sẽ thành công!” Bành Vũ Thần lộ ra ý cười. Một khi hắn thành công, cha hắn sẽ phải khâm phục hắn, Bành Vũ Hiên sẽ phải hâm mộ hắn, còn có cả Nhược Ân cũng sẽ để ý đến năng lực của hắn…
Con thứ của Bành gia, không phải là kẻ ba phải thùng rỗng kêu to, hắn sẽ trở thành một người xuất sắc vượt lên trên cả cha cùng anh trai, là một người tiền đồ mênh mông của công ty.
* * *
“Bên ngoài cao ốc quyết định thiết kế theo phong cách Baroque, kết cấu dùng bê tông chịu chấn động kết hợp với bộ giảm chấn thủy lực, tường địa chấn, thiết bị chuyên dụng và dầm trong tường. Ngoài ra, con đề nghị nên dùng hệ thống cách âm hai chiều hiệu suất cao công nghệ Nhật Bản, dùng kính nhiều lớp để chống tiếng ồn hiệu quả, tạo ra không gian có chất lượng cao. Biệt thự này sẽ có khả năng cách âm rất tốt!” (Dịch chương này xong tớ có thể chuyển từ ngành kinh tế sang kỹ thuật được đấy ạ. Toàn từ chuyên ngành về xây dựng, đất đai. Amen!!!)
Trong phòng hội nghị, Bành Vũ Hiên đứng trước bản thiết kế, nhìn cha và những nhân viên thực hiện dự án này giải thích bản kiến trúc của chính mình.
“Tốt, tốt lắm. Khu biệt thự này đủ sang trọng, lại hạn chế chấn động bên ngoài, cách âm tuyệt đối, rất phù hợp với yêu cầu của khách hàng. Cha rất thích!” Bành Hỷ Trạch gật đầu liên tục, cực kỳ tán thưởng bản thiết kế của con trai mình.
Vũ Hiên quả thực là niềm tự hào của ông, lần này thiết kế trọn vẹn khu nhà cao cấp khiến ông tin tưởng mười phần, liền bàn giao cho nhân viên trực thuộc đi thực thi từng công việc một.
“Dự án này cũng đã kéo dài một thời gian rồi, Ngô Tổng, cậu mau phân công công việc cho cấp dưới đi!” Bành Hỷ Trạch đem báo cáo giao cho vị Tổng giám đốc họ Ngô đang đứng bên cạnh.
“Vâng, thưa chủ tịch.” Ngô Tổng cung kính nhận báo cáo, lập tức rời đi.
Một lúc sau, những nhân viên tham dự cuộc họp cũng dần nối đuôi nhau rời đi, trong phòng hội nghị chỉ còn hai cha con Bành Hỷ Trạch.
“Mấy ngày nay vất vả cho ngài rồi, kiến trúc sư Bành!” Bành Hỷ Trạch tươi cười nhìn con trai nói.
“Không có gì , đây là việc tôi nên làm mà, Chủ tịch Bành!” Bành Vũ Hiên cũng thật vui vẻ trêu đùa lại cha mình. Thật không ngờ chính mình có thể cùng cha hợp tác làm việc, hơn nữa lại hợp tác rất ăn ý, rất vui vẻ, giống như anh em kết nghĩa cùng chung chí hướng, cùng chung ý tưởng vậy.
“Ha ha, sức khỏe con bây giờ thế nào rồi? Đã tốt hơn nhiều chưa?” Ông thật lo lắng mấy ngày nay con trai mình mải mê với bản vẽ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mới hồi phục.
“Về cơ bản con đã phục hồi rất tốt rồi, chờ cho dự án này thuận lợi thi công, cha cũng nên hưởng thụ an nhàn đi thôi!”
“Sao đột nhiên muốn cha hưởng thụ an nhàn vậy? Con có cân nhắc chuyện quay về đây kế nghiệp cha hay không?”
“Thật sự thì đối với chuyện kinh doanh công ty con không có hứng thú lắm, nhưng mà con có thể nhanh chóng kết hôn cho cha nhanh có cháu đích tôn để bế.”
Nhìn cha mình trước đây tóc chỉ lác đác hoa râm mà bây giờ trên đầu hầu như chỉ toàn tóc bạc, anh hiểu rõ chính là vì quãng thời gian anh gặp chuyện khiến cha lo lắng không thôi. Anh càng nhìn càng thấy không đành lòng, thực áy náy.
“Ha ha, cha đương nhiên là muốn bế cháu đích tôn rồi, chỉ cần con có thể trở về ở bên cạnh cha là cha đã thấy mãn nguyện rồi!”
“Cha, đã có Vũ Thần thường xuyên ở bên cạnh cha, trước mắt cho chú ấy cơ hội thể hiện xem, nếu lúc đó cha vẫn cần con, con sẽ đến đón cha lên núi vui hưởng tuổi già với con và Nhược Ân, được không cha?”
“Ai, so với nó chỉ có con mới có thể, chỉ tiếc….Tóm lại, hai mẹ con bọn họ vẫn không đáng tin, Quế Hương vì Vũ Thần mà nhiều năm qua đối với con bụng dạ thật là khó lường, cha thật sự….”
Reng reng reng….
Điện thoại trong phòng họp truyền đến giọng nói của thư ký, chặn ngang lời nói của Bành Hỷ Trạch.
“Chủ tịch, ngài có điện thoại, là Chủ tịch ngân hàng Phong Triển gọi.”
Ông nhanh chóng nhận điện thoại. “Chủ tịch Phong, chào ngài. Gần đây ngài thế nào rồi, có chuyện gì sao?……Cái gì? Có chuyện đó?”
Bành Vũ Hiên thấy nét cười trên mặt cha mình cứng đờ, hai mắt dấy lên tia giận dữ,anh có cảm giác nội dung cuộc điện thoại có gì đó không thích hợp.
“Cha, xảy ra chuyện gì vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Vũ Thần…..Nó lại có thể vụng trộm sau lưng cha vay tiền ngân hàng mua đất, vay những ba trăm triệu để mua một mảnh đất ở ven biển. Chủ tịch ngân hàng Phong Triển là bạn tốt nhiều năm của cha, mới điện thoại đến hỏi thăm cha một tiếng.”
“Cha nói là Vũ Thần mua đất sao? Trước đó chú ấy có nói cho cha biết không?”
“Không hề! Chắc chắn nó thừa dịp con hôn mê, cha ít đến công ty liền lén lút mua đất. Không thể được! Cha phải đi xem nó định làm ra cái chuyện hoang đường gì đây!” Bành Hỷ Trạch tức giận đến đỏ cả hai mắt, hai tay day day huyệt thái dương đến phát đau.
Bành Vũ Hiên cũng có chút đau đầu. Vốn nhân dịp này hoàn thành cho xong bản thiết kế, bàn giao ổn thỏa cho đồng nghiệp xong sẽ trở về chung cư. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, làm sao anh có thể yên tâm mà đi được?
Lúc anh hôn mê, ông lo lắng không ngừng, bây giờ anh lại càng không thể bỏ mặc cha mình. Xem ra anh nên đi cùng cha tìm hiểu mọi chuyện, để có thể kịp thời giúp đỡ cha mình.