Bành Vũ Thần thô bạo đè Chử Nhược Ân trên sàn nhà, ngay lập tức ngồi lên trên người cô, ngang ngược không cho phép cô né tránh. “Tôi không cho em chạy trốn, tôi không cho phép… Em là người phụ nữ của anh ta, những gì anh ta nợ tôi em phải trả hết.”
“Tôi xin anh, đừng…..” Chử Nhược Ân mất hết hi vọng, nước mắt không ngừng trào ra, bất lực kêu van.
Là cô không nên tin tưởng Bành Vũ Thần, không nên nghĩ hắn coi cô là bạn bè, đơn thuần đến giãi bày tâm sự. Cô thật hối hận đã dẫn sói vào nhà, nếu cô thật sự bị làm nhục, sau này sao có thể nhìn mặt Vũ Hiên nữa?
Cô vừa nghĩ đến như vậy, liền thấy cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra.
Bành Vũ Thần nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên, ngay lập tức giật mình. Lúc chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, giây tiếp theo đã cảm thấy tóc mình bị một lực mạnh mẽ túm lấy, lôi ra khỏi người Chử Nhược Ân, sau đó bị đấm liên tiếp, khiến hắn không kịp phản ứng mà nằm lê lết trên sàn nhà kêu than, mặt mũi nhăn nhó.
“Thằng khốn nạn!”
Bành Vũ Hiên vừa vào cửa, nhìn thấy em trai như vậy, tất cả những kiên nhẫn đều bị cơn tức giận quét sạch, anh dùng hết sức lao vào tung những cú đấm chí mạng lên người Bành Vũ Thần.
Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, chính mình đã không thèm truy cứu những việc độc ác mà mẹ kế làm với mình, vậy mà em trai lại dám bày trò trả thù anh, làm ra cái loại chuyện táng tận lương tâm này, dám xâm hại người anh yêu.
Cơn giận vẫn chưa hết, anh lại nhanh chóng túm lấy tay Bành Vũ Thần lôi đến bên tường, nắm tay to lớn hung hăng liên tục hạ xuống trên mặt, trên người Bành Vũ Thần, tựa như những thù hận đã tích lũy bao nhiêu năm tháng qua, những si nhục từ trước đến giờ đều theo giờ phút này kết thúc hết.
Chử Nhược Lâm chạy vào sau, nhìn thấy chị gái mình quần áo tả tơi đang run rẩy trên mặt đất, ngay lập tức với lấy tấm chăn mỏng trên giường phủ lên người cô, sau đó ở bên cạnh trấn an.
“Mày như vậy mà được tính là đàn ông sao? Nếu tao nợ mày, mày có thể trả thù tao, đừng có tìm đến Nhược Ân!” Bành Vũ Hiên dường như tức giận đến phát điên, vừa gào thét vừa đánh.
Bành Vũ Thần thảm thiết đánh trả nhưng vô lực, bị đánh ặt mùi bầm dập. mũi miệng đều chảy máu tươi. Bộ dạng chật vật bây giờ so với kẻ có hành vi dã thú vừa này quả thật là hai người khác nhau.
“Đừng đánh nữa…” Chử Nhược Ân nhìn không được đành tiến lên phía trước, ngăn cản Bành Vũ Hiên đang mất khống chế. “Anh sẽ đánh chết anh ta mất.”
Chử Nhược Lâm căm phẫn nói. “Hắn như thế, chết là đáng.”
“Đủ rồi, Vũ Hiên…..Đánh chết anh ta cũng không giải quyết được vấn đề….” Chử Nhược Ân rưng rưng hai mắt, run rẩy nói.
Bành Vũ Hiên rốt cuộc cũng dừng lại, nắm tay sưng đỏ lên, các đốt ngón tay cũng xây xát rớm máu, hai mắt vẫn đang bốc hỏa.
“Tao hỏi mày, Nhược Ân có gì sai, tại sao mày lại đối xử với cô ấy như thế? Cho dù mày không tôn trọng tao, không sao, nhưng mày không thể không tôn trọng cô ấy. Mày có còn là người không?”
Bành Vũ Thần bị đánh cho hồn vía thất lạc, cả người run rẩy, khóe miệng lại chảy ra một ít máu đỏ sẫm, cả cơ thển mềm nhũn ngồi xuống.
Qua nửa ngày, dường như hắn mới tỉnh lại, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.
“Vì tức giận, vì bất bình, có cảm giác bị sỉ nhục, muốn đến nói chuyện với cô ấy để được an ủi. Nhìn thấy cô ấy dịu dàng như vậy, lại không kiềm chế được….”
“Rốt cuộc đến khi nào mày mới chịu trưởng thành đây? Có mẹ yêu thương che chở, mày từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết làm một cậu ấm ăn no hưởng vinh hoa phú quý, bây giờ lại còn oán thán trời đất? Ngay cả gặp khó khăn một chút đã suy sụp, đã trách người khác sỉ nhục mình, tại sao mày không tự mình đứng dậy, dùng bản lĩnh thực sự của mình chứng minh đi?”
“…….Ở trong lòng cha cũng chỉ có một mình anh,còn anh lại giậu đổ bìm leo, khiến tôi khó xử…..”
“Chẳng lẽ tao lại đánh mày thêm một lần nữa ày tỉnh ra sao? Chẳng lẽ mày không biết, vì sao tao phải ra mặt đi giúp mày kiểm tra địa chất hay sao? Chính là vì cha lo lắng cho tao mà trễ nải công việc, mày mới có cơ hội lén lút mua đất đai, cho nên tao mới tự giác giúp cha một chút. Mọi chuyện chỉ có như vậy, mà mày lại đem ý tốt của tao xuyên tạc thành cố ý gây khó dễ ày, giậu đổ bìm leo, còn dám chạy tới đây tìm Nhược Ân…..Mày, với cả bà ta, đến tột cùng phải làm ra những chuyện táng tận lương tâm nào nữa mới có thể tỉnh ngộ đây?” Bành Vũ Hiên nói xong, vẫn chưa hết tức giận.Anh vung nắm tay lên, lại định cho em trai mình một trận nữa.
“Đừng, đừng đánh anh ta nữa…” Giọng Chử Nhược Ân nghẹn ngào. Nghe đến đây, cô đã hiểu được phần nào tình huống, xem ra mâu thuẫn giữa hai anh em bọn họ rất khó có thể hòa giải.
“Mẹ tôi làm gì với anh chứ?” Bành Vũ Thần hỏi, không hiểu vì sao Bành Vũ Hiên lại có ý định liên lụy đến mẹ hắn.
“Trong lòng mày hẳn là quá rõ đi, bà ta muốn đặt tao vào chỗ chết.” Chuyện ống tiêm ngày đó, lúc xuất viện anh đã sớm nói với cha mình, còn muốn cha chú ý nhất cử nhất động của hai mẹ con Giản Quế Hương. Nhưng Bành Hỷ Trạch còn chưa kịp chú ý, Bành Vũ Thần đã mua xong miếng đất kia, anh có muốn ngăn cản cũng không kịp. “Chỉ cần tao nói ra, mày cùng bà ta toan tính hãm hại tao, lại thêm tội xâm phạm Nhược Ân nữa, các người chuẩn bị đi ăn cơm trong nhà lao đi. Cả đời đừng mong trở mình!”
Bành Vũ Thần nghe đến đó, hai chân lập tức mềm như bún quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin. “Xin lỗi, Nhược Ân, anh không cố ý…”
“Cặn bã! Chúng ta nhất định phải tố cáo hắn, tránh để loại người như vậy đi làm hại người khác!” Chử Nhược Lâm tức giận nói.
“Anh đi đi, tôi.. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Chử Nhược Ân tuy rằng không muốn làm lớn chuyện lên, nhưng chỉ cần tưởng tưởng tượng đến những chuyện lúc nãy hắn làm với mình, đừng nói bằng hữu, ngay cả chị dâu em chồng cô cũng không làm được.
“Em xin lỗi,anh. Xin anh nghĩ đến tình cảm anh em trước giờ, đừng tố cáo em với mẹ….”
“Cút!!! Tao cũng không muốn nhìn thấy mặt mày!” Bành Vũ Hiên không lưu tình đuổi người.
Bành Vũ Thần chật vật đứng dậy, cấm lấy quần áo trên giường tùy tiện khoác lên người, mang theo bộ mặt bê bết máu rời khỏi chung cư.
Không ai thông cảm với hắn, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão thôi.
Bành Vũ Thần vừa rời đi, Chử Nhược Lâm cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Bành Vũ Hiên dìu Chử Nhược Ân đến giường ngồi, anh ôm cô vào trong ngực, vuốt mấy sợi tóc dính trên khuôn mặt cô ra sau tai, anh muốn trấn an những sợ hãi bất lực của cô.
“Nhược Ân, là anh không tốt, làm cho em sợ hãi rồi!”
“Em còn nghĩ đêm nay anh không quay về nữa….” Chử Nhược Ân vùi sâu vào trong ngực anh, cơ thể vẫn còn hơi run run.
“Anh biết Vũ Thần đối với anh rất bất mãn, nó cho rằng anh cố ý gây khó dễ cho nó, liền đạp cửa bỏ đi. Tâm trạng không ổn định, ôm hận trách móc của nó khiến anh cảm thấy bất an, trong lòng cứ có tiếng nói thúc giục anh mau quay lại đây. Trực giác anh mách bảo có thể em sẽ xảy ra chuyện, nên anh liền chạy thật nhanh về đây.” Linh tính bất an kia cứ xoay mòng mòng trong lòng anh, thúc giục anh về nhà.
“Thật không?”
“Ừ. Một lần gần chết sống lại khiến cho giác quan thứ 6 của anh cũng nhạy bén hơn. Anh chỉ trách mình không trở về nhanh một chút, sớm một chút, sẽ không xảy ra loại chuyện này.”
“Em cũng cảm thấy bất an giống anh, đang định gọi điện thoại dặn anh lúc về lái xe cẩn thận một chút, chưa kịp gọi thì Vũ Thần đã đến rồi…….Đúng rồi, sao anh biết em ở trong phòng này?”
“Anh lên phòng tìm em, thấy em không có ở đó liền xuống dưới tầng đánh thức Nhược Lâm. Nhược Lâm nói Vũ Thần tới, lại thấy chìa khóa phòng này không có ở quầy. Anh chạy nhanh lên đây, vừa đến cửa thì nghe thấy em kêu cứu, chứng tỏ trực giác của anh không hề sai!”
Cảm nhận được thân thể cô vẫn còn run rẩy, có lẽ lại nhớ lại những hình ảnh đáng sợ vừa rồi, Bành Vũ Hiên càng ôm chặt cô hơn . Anh tự trách mình không thể bảo vệ, che chở tốt cho cô.
“Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải luôn ở cạnh em, em đã không bị tổn thương.”
“Anh không sai, là do em quá nhẹ dạ, không chú ý đến lời anh dặn là phải giữ khoảng cách với anh ta.”
“Con người này….Anh nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.” Bành Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hiên, nếu số mệnh đã an bài, chuyện này là muốn anh em các anh xóa bỏ ân oán, thì em tình nguyện thay anh gánh chịu. Anh tha thứ cho anh ta đi!”
Bành Vũ Hiên vươn tay xoa một bên má của cô, con ngươi đen chứa đựng biết bao nhiêu thâm tình.
Tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình đâu có dễ dàng, vậy mà em lại lựa chọn tha thứ.
Cô vẫn thiện lương như vậy, khiến nội tâm anh vừa dịu dàng lại vừa thấy tự trách. Giờ phút này anh đã lĩnh ngộ sâu sắc tình yêu là gì. Chính là muốn gánh vác tất cả những đau khổ của người mình yêu một cách vô điều kiện.
Anh sao có thể không yêu cô cho được đây?
“Nhược Ân, những chuyện này nói sau đi, chúng ta về phòng trước đã!” Anh bế cô rời khỏi phòng 205.
Chử Nhược Ân tựa đầu lên bả vai rộng lớn của Bành Vũ Hiên, vẫn còn trầm tư.
Trước kia, cô cảm thấy ông nội cô chính là thần hộ mệnh cho cô, ông lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cháu gái mình. Cô không nghĩ tới, bây giờ cô cùng Vũ Hiên tuy xa cách nhau nhưng vẫn có thể tâm linh tương thông, cảm giác được tâm tư của đối phương……….Anh cũng trở thành người bảo hộ của cô rồi.
Ở trong lồng ngực ấm áp của anh, những sợ hãi vừa rồi dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác an toàn, một cảm giác của một người con gái đang hạnh phúc trong tình yêu.
Mọi chuyện xảy ra được ba ngày, Bành Hỷ Trạch kêu Bành Vũ Hiên về nhà một chuyến, nói rằng có chuyện quan trọng phải tuyên bố.
Anh về nhà, vừa vào phòng khách lập tức cảm nhận được không khí im lặng trong phòng có phần kỳ quái.
Cha anh, mẹ kế cùng Bành Vũ Thần đều đang ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh cha anh còn có một vị mặc tây trang thẳng thớm, lịch sự.
“Cha, dì!”
“A, Vũ Hiên về rồi đấy à? Đến đây ngồi đi con!” Bành Hỷ Trạch gật gật đầu.
Bành Vũ Hiên gật đầu chào người đàn ông xa lạ kia rồi mới ngồi xuống.
“Hôm nay cha tìm lụật sư riêng đến, chính là muốn công bố bản di chúc cha đã lập sẵn trước đây.” Bành Hỷ Trạch nói.
Lông mày Giản Quế Hương cong lên vui mừng, ngày bà ta ngóng trông lâu nay, rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Có tiền mới có cảm giác an toàn, có tiền tương lai Vũ Thần mới có thể đảm bảo. Bà ta gả cho người đàn ông bảo thủ này cũng đã mấy chục năm rồi, chắc chắn ông ta cũng không bạc đãi mẹ con bà ta đâu.
Trong khi đó, Bành Vũ Thần trên mặt vẫn còn xanh xanh tím tím vài mảng đang cúi gằm mặt, không dám liếc nhìn anh trai mình một cái.
Chỉ có Bành Vũ Hiên vẫn yên lặng ngồi đó, anh đã sớm biết trước quyết định của cha mình, biểu tình không có gì là vui mừng thái quá, vẫn duy trì sự bình tĩnh từ lúc vào tới giờ.
“Luật sư, mời ngài nói vào trọng điểm đi!” Bành Hỷ Trạch sốt ruột thúc giục.
“Vâng, dưới sự ủy thác của Bành Hỷ Trạch tiên sinh, tài sản theo di chúc được phân chia như sau….”
“Vợ là Giản Quế Hương, được một ngàn vạn tiền mặt, một tòa nhà cao cấp trong khu Tín Nghĩa….
“Trưởng nam Bành Vũ Hiên, được hưởng 10% cổ phần công ty Cự Trạch, một triệu tiền mặt….
“Thứ nam Bành Vũ Thần, được hưởng 10% cổ phần công ty Cự Trạch, một triệu tiền mặt….”
“Ngoài ra, dành 20% cổ phần công ty chia cho toàn bộ nhân viên trong công ty, số tài sản còn lại đem thành lập Quỹ Nhi đồng Cự TRạch, giúp trẻ em nghèo. Về phần công ty, thuê người có trình độ chuyên môn cao về quản lý….Những điều trên đây bắt đầu có hiệu lực kể từ ngày Bành Hỷ Trạch tiên sinh qua đời.”
“Cái gì? Cứ như vậy sao?” Giản Quế Hương không thể tin được nói to lên. “Sao có thể chia cho tôi như vậy được? Ông có tính sai không đấy?”
“Không hề!” Bành Hỷ Trạch khẳng định.
“Sao có thể như vậy được? Chúng tôi mới là người nhà của ông nha! Sao ông có thể mang hết tài sản chia cho người ngoài như vậy chứ?….Hai đứa Vũ Thần với Vũ Hiên tương lai phải làm sao bây giờ?” Giản Quế Hương mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi chồng mình lại cư nhiên đối xử với hai mẹ con bà ta như vậy.
“Công ty Cự Trạch là tôi cùng một nhóm công nhân thành lập nên, Vũ Hiên Vũ Thần có chân có tay, có trí tuệ,có tài cán, chúng nó có thể chính mình lập nên một công ty, có thể bằng, cũng có thể to hơn cả Cự Trạch.”
“Nhưn g mà….Nếu nói như vậy, Vũ Thần cũng là người làm dưới quyền ông, cũng tính là công nhân mà, hẳn là phải nhiều hơn một chút chứ? Còn Vũ Hiên, sao lại có phần được, hơn nữa lại những 10%?”
“Vũ Thần từng giúp tôi quản lý công ty, những vất vả của nó tôi đều biết, nên tôi cho nó 10%. Mà Vũ Hiên cũng tham gia thiết kế không ít các dự án của công ty. Có thêm sự chuyên nghiệp của nó, phòng ở xây ra mới có thể hoàn hảo đến thế, đắt khách đến thế, cho nên tôi cũng cho nó 10%. Như vậy xem như cảm ơn hai đứa nó vì công ty mà cống hiến hết mình. Về phần người nối nghiệp, tôi tính tìm nhân viên chuyên nghiệp về tiếp tục quản lý.” Bành Hỷ Trạch biểu tình kiên định, trong lòng sớm đã có sắp xếp.
“Không được, không được! Bản di chúc này phải sửa lại!” Giản Quế Hương vẫn không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Ông ấy thật là keo kiệt bủn xỉn. Tài sản của ông ấy giống như chiếc bánh béo bở rộng mười tấc, thế mà chia ẹ con bà ta chút vụn vặt, có nghe được không?
“Sửa cái gì? Vũ Hiên, Vũ Thần, hai đứa có ý kiến gì không?” Bành Hỷ Trạch quay sang hỏi hai đứa con đang im lặng nãy giờ.
“Con không có!” Bành Vũ Hiên gật đầu. “Con rất đồng ý với sắp xếp của cha.”
“…….Anh đương nhiên là không rồi, là kiến trúc sư nổi tiếng, lại là ông chủ chung cư trên núi, tiền kiếm được so với chỗ này nhằm nhò gì?” Giản Quế Hương không cam lòng trừng mắt nhìn Bành Vũ Hiên, cố gắng muốn vì đứa con mà tranh nhiều tài sản hơn một chút.
“Kiếm tiền chính là một cách thể hiện bản lĩnh!” Bành Vũ Hiên cũng không khách khí đáp lại.
Trước đây là anh liên tục dễ dàng bỏ qua, mới có thể khiến cho bà mẹ kế này thừa dịp ly gián hai cha con anh. Bây giờ, mối quan hệ giữa anh và cha mình đã tốt hơn rất nhiều, giống như bằng hữu vậy, có thể chia sẻ rất nhiều chuyện. Tình cảm tốt đến nỗi hai mẹ con bà ta không thể lường trước được.
“Anh…..” Giản Quế Hương trừng mắt nhìn Bành Vũ Hiên, không biết làm sao đành nuốt lại lời nói đã ra đến miệng. Bà ta huých huých đứa con mình. “Con có nói chuyện không Vũ Thần?”
Bành Vũ Thần không biết nên nói cái gì cho phải. Cha hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi, mà anh trai cũng hoàn toàn đồng ý. Hắn việc thành không có, việc bại lại thừa, chẳng những đầu tư sai lầm làm thiệt hại tài sản công ty, lại còn có ý định xâm phạm người yêu của anh….Tội chất thành đống, hắn không bị truy cứu trách nhiệm đến mức ngồi nhà lao thì thôi, lại còn được chia tài sản, phải vui mừng mới đúng.
“Ông à, Vũ Thần mấy hôm nay đã kiểm tra lại, miếng đất kia đúng là không thể dùng được thật. Bây giờ ngân hàng đang thúc giục tiền lãi, hẳn là ông nên giải quyết số tiền mà con nó đã vay để mua đất kia chứ, lại ở đây phân chia tài sản…” Giản Quế Hương vẫn không biết xấu hổ mà tích cực thay con trai mình đòi quyền lợi.
“Bà nói như vậy, đúng là nhắc nhở tôi rồi.” Bành Hỷ Trạch gật gật đầu.
Xem ra có làm ầm ĩ mới có phần ăn đây! Trong lòng bà ta hoan hoan hỉ hỉ nghĩ.
Tuy rằng bà ta thấy chồng mình thật không có lương tâm, ẹ con bà ta toàn là phần vụn vặt trong tài sản, ít đến đáng thương. Nhưng chỉ cần ông ấy giúp Bành Vũ Thần trả hết số tiền nợ kia, ít nhất có thể bớt được vài triệu.
“Luật sư Trần, ngài giúp tôi đem chia hết những gì thuộc về hai mẹ con bà ấy, chia ngay bây giờ để họ tùy ý sử dụng. Muốn đầu từ thì đầu tư, muốn cho vay thì cho vay, những vấn đề khác đợi lúc tôi qua đời sẽ tính đến.”
“Vâng!”
“Cái gì? Không thể, không thể như vậy được!” Giản Quế Hương giơ hai tay kêu lên ầm ĩ, hai mắt rưng rưng, tiếng khóc ai oán kia cứ như trong nhà có người qua đời vậy. “Ông không thể bạc tình bạc nghĩa như vậy được, không thể không coi ba mươi năm vợ chồng với tôi vào mắt được. Ông chia như vậy, không phải là Vũ Hiên sẽ có được cổ phần của công ty sao? Mẹ con tôi được coi là cái gì? Tôi đi theo ông bao nhiêu năm nay được coi là cái gì?” Bà ta không thể tin được chồng mình lại khắt khe như vậy, khắt khe với chính bà ta cùng đứa con mình, điên cuồng kéo quần áo của chồng mình khóc nháo.
Tất cả những phản ứng của bà ta, Bành Hỷ Trạch đã sớm đoán được, ông bất vi sở động nhìn luật sư nói. “Luật sư Trần, vất vả cho ngài rồi.”
Bành Vũ Hiên vẫn giữ vững lý trí và sự bình tĩnh của mình. Chuyện phân chia tài sản này toàn quyền giao cho cha anh làm chủ, anh tuyệt nhiên không muốn nhúng tay vào.
“Mời ngài sửa chữa một chút, sau đó ký tên!” Luật sư Trần đem bản di chúc đưa cho Bành Hỷ TRạch để ông tự tay chỉnh sửa. Sau khi mọi thứ được chỉnh sửa thỏa đáng xong, luật sư cất vào trong cặp, đứng lên nói. “Cứ như vậy đi Bành tiên sinh, tôi còn có việc, phải đi trước!”
“Cám ơn ngài!”
Luật sư vừa đi, Giản Quế Hương lập tức trào dâng cảm xúc, hai mắt đầy uẫn hận, thuận tay cầm lấy chiếc chao đèn gần đó đập xuống đất, bắt đầu chửi ầm lên. “Ông thật không có lương tâm, ông ở bên ngoài có con đàn bà nào đúng không? Tôi đi theo ông chịu khổ mấy chục năm trời, còn giúp ông nuôi dạy hai đứa con lớn lên, vậy mà ông lại đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy?”
Nét mặt Bành Hỷ TRạch lập tức nghiêm túc, cùng bà ta tính toán.” Ai nhẫn tâm? Ai làm tổn hại mấy chục năm tình cảm vợ chồng? Từ ngày bà đi theo tôi, tôi cho bà ở nhà cao cửa đẹp, ăn sơn hào hải vị, bà chịu khổ chỗ nào? Bà liều mình suy nghĩ cho Vũ Thần, đã bao giờ nghĩ qua cho Vũ Hiên chưa? Từ sau khi bà vào đây, chưa bao giờ nhìn Vũ Hiên với vẻ mặt hòa nhã dễ chịu cả, nó bị mẹ con bà xa lánh, nhưng nó vẫn nỗ lực phấn đấu, cố gắng tiến lên, mà Vũ Thần chẳng những mọi lúc mọi nơi chèn ép nó, lại còn dám chạy đến chung cư định làm nhục Nhược Ân.”
“…..Cái gì?”Bà ta sửng sốt. “Ông nói bậy bạ cái gì thế?”
Bành Vũ Thần nghe vậy, đầu lại cúi tới càng thấp.
“Vết thương trên mặt nó, chính là chứng cứ tốt nhất.” Bành Vũ Hiên bình tĩnh nói.
“Thằng bé này, không phải con nói bọn xã hội đen nhận nhầm người nên mới đánh con ra nông nỗi này sao? Ông trời ơi! Làm sao con có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy chứ?” Giản Quế Hương vung tay đánh con trai mình. Đứa nhỏ này đúng là không có mắt, đúng cái lúc cha mình phân chia tài sản lại liên tiếp mắc sai lầm.
“Có mẹ như vậy, tất nhiên sẽ có con như vậy. Không phải chỉ có nó mới gây ra chuyện hồ đồ, mà bà cũng vậy!”
“Tôi…..tôi làm chuyện gì hồ đồ chứ?” Giản Quế Hương chột dạ phản bác, định giả ngu.
Bành Vũ Hiên lấy từ trong túi ra một tập tài liệu đặt lên trên bàn.
“Báo cáo kiểm tra? Đây là cái gì vậy?” Giản Quế Hương vẫn ngơ ngác không hiểu rõ ràng cho lắm.
“Dì hẳn còn nhớ rõ, lúc con còn đang hôn mê nằm trong viện, dì đặc biệt mang một ống tiêm đến thăm con mà?” Bành Vũ Hiên nhắc nhở mẹ kế mình.
“Hả?………” Giản Quế hương hoảng hốt hét lên.
Không thể nào, không cần tự mình dọa chính mình, bà làm sao có thể tự mình giấu đầu hở đuôi đây? Nghĩ vậy, bà ta nhanh chóng ngậm miệng lại, giả vờ bình tĩnh nhìn Bành Vũ Hiên.
“Bà tự thú đi, rốt cuộc bà định làm gì với Vũ Hiên?” Bành Hỷ Trạch nhìn chằm chằm vợ mình, chờ bà ta nhận tội.
“Tôi, tôi không có….Ừm, chỉ là tôi sợ Vũ Hiên dinh dưỡng không đầy đủ, muốn bồi bổ cho con thôi mà….”
Bốp!!!!
“Vẫn còn nói láo?” Bành Hỷ Trạch dùng sức vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nhìn chằm chằm vợ mình.
“Tài liệu này có phân tích, thành phần trong ống tiêm hôm đó có thuốc ngủ liều cao, formaldehyde và thuốc trừ sâu….Những thứ đó đủ để tặng người khác một cái chết chí mạng.” Bành Vũ Hiên ôn tồn nói.
Giản Quế Hương tái mặt, nghẹn họng trân trối nhìn tập tài liệu kia. Bà ta ngàn lần không ngờ Bành Vũ Hiên lại có thể điều tra ra chuyện này.
Chẳng phải bà ta đã cất ống tiêm rồi sao? Huống hồ…Bành Vũ Hiên lúc đó còn đang nằm trên giường….
Như đoán được suy nghĩ của Giản Quế Hương, Bành Vũ Hiên nói thêm.
“Lúc dì rời đi, tôi có nhấn chuông gọi y tá vào, nhờ họ lấy một ít dung dịch còn lại trên mặt đất mang đi xét nghiệm. Hiệu suất làm việc của họ cũng thật cao, cùng ngày đã có kết quả rồi.” Bành Vũ Hiên nhớ lại tình huống lúc đó, vẫn không khỏi lạnh tóc gáy.
Giản Quế Hương vội vàng quỳ xuống đất cầu xin. “Dì xin lỗi, Vũ Hiên, Xin con tha thứ cho dì, dì chỉ nhất thời hồ đồ thôi, không phải dì cố ý đâu….”
“Dì vốn đã có tính toán từ trước. Nếu lúc đó tôi không kịp thời tỉnh lại, đã sớm bị mất mạng rồi.” Anh lạnh lùng đáp lại. “Thật sự tôi không ngờ, mẹ kế của tôi tâm địa lại độc ác như vậy, muốn dồn tôi vào chỗ chết. Điều đáng hận nhất chính là, ngay cả Vũ Thần cũng không buông tha cho Nhược Ân.”
“Anh ,em xin lỗi, mẹ con em sai rồi….” Chuyện đã đến nước này, Bành Vũ Thần cũng quỳ xuống cầu xin.
“Chúng ta tốt xấu gì đều là người thân mà….” Mọi chuyện đã không thể che giấu được nữa, Giản Quế Hương mới khóc lóc nhìn đứa con cầu xin.
“Các người thật sự là người thân của tôi sao?” Bành Vũ Hiên cau mày, đau đớn nhìn hai người trước mặt. “Nếu những tài liệu này được trình lên, hẳn hai người sẽ không thể thoát tội!”
Anh đã có trong tay mọi bằng chứng, có thể tố cáo bất cứ lúc nào. Nhưng Nhược Ân lại muốn anh tha thứ cho bọn họ….Thật khó, thật sự rất khó!!!
Một người là mẹ kế của anh, một người là em trai cùng cha khác mẹ, anh ở cùng nhà với họ bao năm nay, vậy mà họ lại có thể trở mặt thành thù, lòng lang dạ sói muốn mưu hại anh?
Cho dù nói bọn họ đã nhận sai, nhưng từ trong thâm tâm anh không hề muốn tha thứ cho họ, ít nhất hiện tại anh làm không được.
“Ông à, ông nói giúp tôi đi, tôi không muốn ăn cơm trong tù đâu, tôi xin ông…” Giản Quế Hương vẫn đang cố giãy dụa lần cuối.
“Bà đúng thật là một người đàn bà tâm địa rắn rết. Tôi cho bà sống những ngày tháng yên ổn, bà không những không quan tâm đến Vũ Hiên, lại còn ra tay hại nó. Tiền che mờ mất mắt bà rồi, che mờ nhân tính của bà rồi! Bây giờ bà cùng Vũ Thần cút khỏi tầm mắt của tôi đi, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy hai mẹ con bà nữa!” Bành Hỷ Trạch kích động nói xong, liền quay lưng lại phía mẹ con Giản Quế Hương, đau đớn nhắm chặt hai mắt.
Chính là mẹ con bà ép ông phải làm như vậy. Tiền ông cho bà, cùng với tài sản Vũ Thần có được, vừa vặn để trả món nợ mà Vũ Thần mua đất kia. Còn việc lập quỹ từ thiện,cũng chính là ông thay mẹ con bà chuộc tội mà thôi.
“Cha, là Vũ Thần bất hiếu!” Bành Vũ Thần quỳ xuống, cúi đầu nhận sai. “Con sẽ dùng tiền cha cho để trả nợ, con cũng sẽ chăm sóc mẹ…Xin cha….giữ gìn sức khỏe!” (Tự nhiên tưởng tượng cảnh này lại thấy mũi cay cay )
Hắn biết hắn mắc tội, sự áy náy cùng cảm giác ác độc tựa như một quả cầu ngày càng trương phình ra, khiến hắn tỉnh ngộ, lại không có cách nào nhìn mặt cha cùng anh mình.
Hôm nay cha quyết định đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi nhà, ngược lại lại khiến hắn thấy nhẹ nhõm đi không ít.
Hắn dìu mẹ mình còn đang quỳ trên đất khóc sướt mướt dậy, nói. “Mẹ, chúng ta đi thôi!” Anh trai không tố cáo bọn họ, đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.
“Anh, em xin lỗi, mẹ con em đi thu dọn hành lý, anh ở lại chăm sóc cha giúp em!”
Nhìn bóng dáng hai mẹ con Bành Vũ Thần rời đi, Bành Vũ Hiên miễn cưỡng gật đầu, xem như đáp lại.
Hai cha con anh thật sự là bất đắc dĩ. Nếu không phải quá thất vọng về bọn họ, có ai muốn đưa ra quyết định như vậy đâu?
Tóm lại, nếu Vũ Thần muốn làm lại một lần nữa, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp
Thử thách như vậy, đối với nó là một bài học quý giá, chỉ mong sau này nó có thể hiểu được tâm tư của cha.
Hai tháng sau….
Biển hoa rực rỡ,bóng bay, âm nhạc du dương cùng mùi thơm của đồ ăn lan tỏa bốn phía, khiến “Giấc mơ Nhược Hiên” trở nên vừa lãng mạn, lại vừa ấm áp.
Nhược Ân đã trang điểm thành một cô dâu xinh đẹp, một mình đang ngồi trước bàn trang điểm ngắm nghía, kiểm tra lại.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, tóc vấn cao, váy cưới màu trắng thanh lịch đẹp đẽ, trên tay lại cầm một bó hoa màu hồng rực rỡ, càng tô đậm hương vị hạnh phúc trên người cô dâu.
Hôm nay cô sẽ gả cho Vũ Hiên, chỉ nghĩ đến đấy thôi, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hé ra núm đồng tiền hạnh phúc.
“Cô dâu của anh thật xinh đẹp!”
Chử Nhược Ân nghe thấy tiếng nói bèn ngước mắt lên nhìn, thấy Bành Vũ Hiên đang đi đến. Hôm nay anh mặc một bộ tây trang thẳng thớm, càng tôn lên vẻ đẹp cao lớn tráng kiện của anh.
“Chú rể của em cũng đẹp trai không kém nha!” Cô giúp anh phủi vài mảnh lá vụn nhỏ trên vai áo.
Anh nhìn chằm chằm vào phần ngực trắng nõn lộ ra của cô, hai mắt bừng lên một đốm lửa bất an. “Cái váy cưới này khoét ngực quá thấp, nếu bị sắc lang nhìn thấy hẳn sẽ động sắc tâm.”
“Làm sao có thể được? Em cảm thất rất đẹp nha!”
“Không được, em nhất định phải mặc kín một chút, hôn lễ có rất nhiều đàn ông đấy!” Anh cầm lấy mép váy ở hai bên ngực cô ra sức kéo lên trên. “Sau ngày hôm nay, anh chính là chồng của em, anh có trách nhiệm phải bảo vệ vợ của mình. “
Anh dịu dàng nhìn cô, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu hôn lên đôi môi được trang điểm càng thêm long lanh quyến rũ kia.
Chử Nhược Ân cười cười, dùng hai ngón tay chặn trên môi anh. “Không được, son môi sẽ bị anh lau đi hết mất!”
Cốc cốc…
“Bác!” Thấy người tới, Chử Nhược Ân vội vàng tách ra khỏi vòng ôm của Bành Vũ Hiên.
“Cha!”
Bành Hỷ Trạch nét mặt tươi tỉnh tiêu sái bước vào. Gần đây tâm tình ông không tốt lắm, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày vui như hôm nay.
“Sao còn gọi là bác trai thế, mau sửa miệng đi!”
“Vâng.” Chử Nhược Ân đỏ mặt cười cười.
“Nhược Ân, cha có thể nắm tay con, đưa con giao cho con trai của ta được không?” Bành Hỷ Trạch đề nghị.
“Đương nhiên là được, cha!” Từ nhỏ cô đã không có cha, trong lòng luôn hâm mộ người khác có cha để làm nũng, có cha để được yêu thương.
“Được, con ngoan, các con kết hôn xong phải sinh cho ta mấy đứa cháu, khiến cho Bành gia ngày càng hưng thịnh, như vậy mới náo nhiệt.
“Cha, cha yên tâm, chúng con sẽ không để cha thất vọng. Con sẽ dốc toàn lực, đến lúc đó chỉ sợ cha thấy trong nhà lại ầm ĩ quá thôi.” Bành Vũ Hiên nói rất tự nhiên, trong khi Chử Nhược Ân lại đỏ mặt cúi đầu.
“Ha ha, không sợ, không sợ. Cha từng này tuổi rồi, chỉ sợ trong nhà quá yên tĩnh thôi.”
Chử Nhược Ân biết, sau khi Bành Hỷ TRạch đuổi mẹ con Bành Vũ Thần ra khỏi nhà, ông vẫn sống một mình ở đó, hẳn là rất cô đơn. Cô chủ động nói. “Cha, nếu cha không chê, để chúng con đưa cha lên núi ở cùng chúng con. Trên đó không khí trong lành, hoa thơm cỏ mát, rất thích hợp để an hưởng tuổi già, mà như vậy con và Vũ Hiên có thể hiếu thuận phụng dưỡng cha!”
“Con trai ta thật may mắn, có thể cưới được một người vợ hiểu chuyện như vậy. Được, cha sẽ suy nghĩ chuyện này, rảnh rỗi sẽ nhát định đến đây quấy rầy các con, thưởng thức mấy món sở trường của con. Ha ha…” Ông thỏa mãn vừa cười nói vừa gật đầu. Có đứa con trai cùng con dâu ngoan ngoãn như vậy, ông thấy thật mãn nguyện.
Bành Vũ Hiên ôm Chử Nhược Ân trong lòng, nhìn nhau cười, đồng thanh nói. “Chúng con lúc nào cũng hoan nghênh cha!”
“Cô dâu, chú rể, đến lúc đi ra ngoài rồi!” Chử Nhược Lâm vào cửa gọi to.
Một lát sau, chú rể tuấn tú cùng cô dâu xinh đẹp dịu dàng, trong sự vỗ tay chúc mừng của mọi người, hoàn thành những nghi thức hôn lễ đơn giản mà ấm áp.
Chử Nhược Ân tay cầm bó hoa, trên mặt chưa bao giờ tắt ý cười hạnh phúc, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Bành Vũ Hiên.
Cô và anh cả đời này sẽ ở bên nhau, có họa cùng chịu, có phúc cùng chia, sẽ bao dung cho nhau cả cuộc đời này.
Bọn họ biết, tương lai phía trước có thể còn trải qua nhiều sóng gió gập ghềnh, nhưng những thử thách đó đều là những gia vị khiến tình yêu của hai người càng kiên định hơn, linh hồn cùng thể xác mãi mãi gắn bó không rời.
Bởi vì họ biết, thiếu đi người kia, sinh mệnh sẽ không còn hài hòa nữa. Có ở bên cạnh nhau, cuộc đời mới viên mãn, đó mới chính là tình yêu đích thực…