Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.
Đáng ghét! Ông ấy lại đối xử với anh như vậy!
Tức giận đến cả người phát run, Bành Vũ Hiên nắm chặt tay, ngay cả các đốt tay vì quá dùng sức mà cũng trở nên trắng bệch. Anh đẩy cửa xông vào, đi đến trước mặt Giản Quế Hương gằn từng chữ. “Ông ấy tìm Nhược Ân làm gì?”
“Ối…..” Tuy rằng đây là vở kịch bà ta dàn dựng, nhưng Bành Vũ Hiên đột nhiên xông đến rống lên giận dữ như vậy quả thật khiến bà ta giật bắn cả tim, sắc mặt trắng bệch. “Con…Con về khi nào? Đứng ngoài cửa sao không lên tiếng chứ?” Nhìn thấy anh trai mình sắc mặt âm trầm, ánh mắt bốc hỏa, Bành Vũ Thần đứng giữa phòng cũng vô cùng sửng sốt.
“Tôi đang hỏi hai người, có phải ông ấy lên núi tìm Nhược Ân không?” Ngữ khí Bành Vũ Hiên tràn ngập tức giận.
Bành Vũ Thần không biết chắc chắn, nên không dám trả lời.
“Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ mẹ lừa con sao? Ai da, con cũng biết tính tình ông ấy rồi đấy, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi.” Giản Quế Hương vì muốn anh biết chuyện này mà dày công dàn cuộc đối thoại, tuyệt đối phải diễn đến cùng, không thể để lộ ra sơ hở nào.
Rầm!!!
Bình thường trầm ổn nội liễm là thế mà hôm nay Bành Vũ Hiên như một quả cầu lửa, dùng hết sức mở cửa đi ra khiến anh mẹ con Giản Quế Hương sợ tới mức thót tim.
“Mẹ, mẹ cố tình để anh ta nghe thấy sao?”
Giản Quế Hương lấy lại bình tĩnh, kế hoạch được như nguyện mà miệng cười rộng đến tận mang tai. “Con trai ngoan của mẹ, để nó nghe là chuyện tốt, nó nổi điên cũng tốt, chuyện này chỉ có nó ra mặt ngăn cản thì chúng ta mới có lợi!”
“Cũng phải.” Bành Vũ Thần khoanh tay trước ngực, ra chiều suy tư. Quả thật, được lợi nhất vẫn là mẹ con anh ta!
Bành Vũ Hiên tức giận trở về phòng ngủ, gấp gáp mở điện thoại gọi cho Nhược Ân. Điện thoại vang lên vài hồi chuông mới có người bắt máy.
“Nhược Ân?”
“Hiên….” Nhược Ân còn đang nằm trên giường, giọng nói khàn khàn ủ rũ.
“Em sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi quá!” Bành Vũ Hiên xót xa.
“Vâng, hôm nay em hơi mệt.”
“Bên đó có chuyện gì à?” Anh thăm dò.
“Không có……..Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thính giác Bành Vũ Hiên nhạy bén, một khắc liền nhận ra sự chần chừ trong giọng nói của Chử Nhược Ân. “Hôm nay em nói chuyện lạ quá!”
“À, chắc em hôm nay đào tạo nhân viên mới, lại dọn dẹp cỏ dại sau chung cư nên mệt quá thôi.”
Biết tính cô luôn ôn nhu chăm sóc người khác, có gì ủy khuất cũng giữ trong lòng không nói ra, anh đành hỏi thẳng. “Nhược Ân, hôm nay cha anh có đi tìm em không?”
“Hả…?” Cô giật mình, sửng sốt mất vài giây rồi mới trả lời. “Không có đâu!”
“Thật không? Anh nghe nói ông ấy đi tìm em, ông ấy nói gì với em vậy?”
“Không…….Không có mà!” Chử Nhược Ân không biết làm sao, đối diện với sự truy hỏi của anh chỉ biết lặp lại mấy từ này.
Cha anh đã dặn không được nói chuyện này ra, cô chưa nói mà sao anh lại biết rồi?
“Không có chuyện này đâu!” Để tránh cho anh cùng cha mình lại xung đột, cô vẫn quyết định đem chuyện này giấu đến cùng.
Nghe thấy Chử Nhược Ân kiên quyết phủ nhận, Bành Vũ Hiên ở bên kia điện thoại rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lời của mẹ kế là sai? Là cha anh có việc gì đó đột xuất chứ không phải là lên núi?
“Nếu ông ấy đi tìm em, em tuyệt đối không được đồng ý với ông ấy bất cứ chuyện gì nghe chưa? Nhớ rõ, em đã hứa ở bên anh để cùng kinh doanh chung cư cho tốt, còn phải gả cho anh , chúng ta ở bên nhau hạnh phúc đấy? Em biết chưa?” Tuy tạm thời tin lời cô, nhưng anh vẫn lo lắng căn dặn, sợ cô nhất thời mềm lòng mà dao động.
Trong lòng Chử Nhược Ân dâng lên một trận lo lắng, sống mũi đột nhiên cay cay.
“Kể cả có chuyện gì, em tuyệt đối không được làm trái lời hẹn ước của hai đứa, chúng ta nhất định phải hạnh phúc sống bên nhau, nghe không?”
Bên tai là lời dặn dò khe khẽ đầy ấm áp của anh, khiến trong lòng Chử Nhược Ân vô cùng cảm động. Cô nắm chặt di động, khóe mắt phiếm hồng. “….Em biết!”
Có lẽ càng qua khó khăn thử thách,càng khiến cho trái tim hai người thêm gắn bó, tình càng nồng ý càng đậm. Mặc kệ tình yêu của họ còn phải gặp bao nhiêu cản trở nữa, họ tuyệt đối phải giữ chặt lấy đoạn tình yêu này, không cho bất kỳ ai chia rẽ, ngăn cản.
“Em sao vậy? Tự nhiên giọng ngàn ngạt?” Anh vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Đã nghĩ sẽ cố gắng đè nén lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng khi nghe anh an ủi, cô lại thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Nước mắt cứ thế lẳng lặng chảy dài trên má.
“Không sao……Chỉ là……bây giờ em rất ……..nhớ anh!”
“Vậy bây giờ anh về với em.” Anh cũng nhớ cô. Mới xa cô có một ngày mà anh có cảm giác như đã xa cả tháng trời vậy.
“Không, không cần đâu. Bây giờ muộn rồi, đi đường núi rất nguy hiểm. Anh cứ xử lý xong công việc đi, không vội đâu.”
“Chỉ là anh muốn em, muốn ôm em….”
Sao cô lại không muốn anh chứ? Nhưng nghĩ đến đây , lồng ngực cô lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nỗi bất an vừa lắng xuống lại được dịp dâng lên. Hình ảnh cha anh và tấm chi phiếu cùng những lời nói đáng sợ đó vẫn như hình với bóng mà bám theo cô.
Cô không muốn anh mạo hiểm trở về ngay, ít nhất là lúc những bất an trong cô chưa biến mất.
“Anh đừng về vội, em thật sự không sao đâu mà! Với lại hôm nay em quả thật rất mệt, em muốn ngủ một giấc. Có chuyện gì anh cứ gọi điên thoại cho em là được rồi, đêm nay anh cứ ở lại bên đó đi. Vậy nhé, tạm biệt!” Không đợi anh nói thêm lời nào, Chử Nhược Ân vội vàng cúp máy.
Thật sự rất lạ!!! Bành Vũ Hiên nhìn di dộng trong tay, nỗi băn khoăn trong lòng không ngừng lớn dần thêm.
Giọng của cô ấy rất lạ, cứ như đang khóc vậy.
Cô ấy là một người vô cùng hiểu ý lại biết chăm sóc người khác, làm việc gì cũng để tâm đến cảm nhận của anh trước. Cô không muốn anh buồn phiền chuyện gì, mà giọng điệu cô lại mệt mỏi như ngổn ngang bao tâm sự…
Nhược Ân ,rốt cục em định giấu anh chuyện gì vậy???
Hẳn là ông ấy đã tìm đến em, hẳn là bà mẹ kế của anh đã nói đúng. Dã tâm bà ta lớn như vậy, không thể tùy tiện gọi anh về mà lại không có chuyện gì xảy ra.
Em có đáp ứng ông ấy hay không? Sao không cho anh biết, lại khóc một mình như vậy?
Bất an cùng lo lắng cứ thế khiến anh khó thở vô cùng, ngay lập tức Bành vũ Hiên ấn số cha mình.
“Vũ Hiên, cha sắp về tới nhà rồi!” Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Bành Hỉ Trạch vui vẻ đưa lên nghe.
Trong khi người bên kia giọng hồ hởi bao nhiêu,giọng nói của Bành Vũ Hiên cứ như là được bao phủ bởi một tầng băng lạnh lẽo bấy nhiêu. “Cha, cha tìm Nhược Ân làm gì?”
Bành Hỉ Trạch cả kinh, sắc mặt liền thay đổi nhưng lại tỏ ra không biết. “Làm gì có chuyện này?”
“Đừng gạt tôi, tôi biết hết rồi!” Anh cố ý thử .
Không ngờ người phụ nữ kia lại không giữ lời hứa!Bành Hỉ Trạch nghiến chặt quai hàm, ánh mắt căm ghét hỏi. “Là cô ta nói cho con sao?”
Ông ấy trúng kế! Quả nhiên, anh đoán không sai!
“Không, là tôi nghe mẹ kế nói chuyện với Vũ Thần, nhưng chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, cha, mặc dù cha dùng cách gì đi nữa, tôi cũng không bao giờ nghe theo sự sắp xếp của cha đâu. Không bao giờ có chuyện tôi bỏ Nhược Ân để lấy người mà cha muốn. Lúc tôi còn gọi một tiếng “Cha”, mong cha hãy nghĩ lại đi!” Bành Vũ Hiên nói rõ lập trường, toàn tâm bảo vệ tình yêu của mình.
“Nếu cha vẫn kiên quyết muốn can thiệp vào chuyện này, tôi chỉ còn cách rời xa ông, mong cả kiếp này không gặp lại!”
“Đừng….Vũ Hiên!!!” Bành Hỉ Trạch sợ hãi lên tiếng gọi.
Tút tút tút!!!
Bành Vũ Hiên không cho ông cơ hội nói thêm lời nào, dứt khoát cúp điện thoại.