Xuân Dạ nhìn bốn phía xung quanh, cúi đầu nói nhỏ vào tai Thu Vũ cái gì đó.
Nghe Xuân Dạ nói xong, trên mặt Thu Vũ càng lộ rõ vẻ khinh thường.
“Đi tin tưởng lời nói của một con ngốc, ngươi cũng không phải là bị ngốc theo đó chứ.
” Thu Vũ một phen cười nhạo Xuân Dạ xong liền rời đi, lưu lại mình Xuân Dạ đang đứng hoang mang.
Nguyên lai là cái này.
Lam Tuyết tránh ở phía sau núi giả nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, tròng mắt xoay chuyển liền chui vào bụi cỏ.
***Xuân Dạ đang trên đường đi tới phòng bếp, đã gần giữa trưa, lại còn phải đi đưa cơm cho cái kẻ ngốc kia.
Xuân Dạ lười biếng đi đường tắt.
Đường này bởi vì nhiều cỏ dại, cũng không có ai qua lại, gió nhẹ thổi phất qua làm bụi cỏ rung động phát ra tiếng sàn sạt, làm cho nàng ta nhớ tới những lời Lam Tuyết nói hôm qua, da gà nổi lên khắp người.
Xuân Dạ quả thật có chút sợ hãi, nàng ta thật sự không muốn đi đến cái tiểu viện quỷ dị kia đưa cơm, thời điểm người ta tìm thấy thi thể của Nguyệt Nương, cái xác đã gầy như một bộ xương, bụng phình lên rất lớn, bên trong lại chứa đầy lá cây.
“Mẫu thân.
” Xuân Dạ đang hồi tưởng lại những việc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói làm da đầu tê dại.
Thanh âm non nớt, mềm mại làm cho người khác không khỏi liên tưởng đến cục bột trắng.
Vừa nghe đã biết là của một tiểu nữ hài đáng yêu.
Nhưng phủ thượng thư quy củ sâm nghiêm, không cho phép hạ nhân mang tiểu hài tử tiến vào, đại công tử cùng vơi nhị tiểu thư đã sớm trưởng thành.
Dư lại một người nhỏ tuổi nhất cũng chỉ có kẻ ngốc tam tiểu thư kia.
Lam Tuyết.
“Ai?!” cả người Xuân Dạ run nhẹ.
Thanh âm của Xuân Dạ rất lớn, nàng ta nghĩ chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút có thể làm cho bản thân can đảm hơn, nhưng bởi vì đang sợ hãi, thanh âm phát ra lại vặn vẹo 360 độ, cùng với ca cơ hát tuồng ở trong rạp cũng không khác biệt lắm.
Trong tình cảnh hiện tại, càng thêm quỷ dị.
“Mẫu thân, là ta nha.
” Lam Tuyết từ trong bụi cỏ chui ra, thanh âm tràn ngập vô tội, thật giống như là bị Xuân Dạ dọa sợ.
Bởi vì là từ trong bụi cỏ chui ra, trên đỉnh đầu của nàng liền dính lác đác vài cái lá cây, có xanh có vàng.
Xuân Dạ nhìn đến lá cây trên đầu Lam Tuyết, ngay lập tức sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Thời điểm Nguyệt Nương chết nàng ta cũng đi xem náo nhiệt.
Tiểu thiếp phủ thượng thư đột nhiên nhảy hồ tự vẫn, thân hình mảnh dẻ bụng lại to như thể hoài thai mười tháng.
Bộ dạng này không khỏi quá mức kỳ quái, Lam Tông liền cố ý thỉnh ngỗ tác đến xem thi thể.
Nàng ta còn nhớ rõ lúc ngỗ tác mổ bụng Nguyệt Nương ra xem, bên trong chính là một đống lá cây.
(*)Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.
Những cái lá cây trong bụng Nguyệt Nương cũng có vàng có xanh, nhão nhão dính dính kết lại với nhau.
Lúc ấy Xuân Dạ còn mang theo biểu cảm tò mò mà nhìn ngó.
Hiện giờ Xuân Dạ nhìn đến lá cây trên đầu Lam Tuyết, liên tưởng đến lá cây trong bụng của Nguyệt Nương, nàng ta liền bị dọa đến cả người run lẩy bẩy.
Lam Tuyết nhìn bộ dáng sợ sệt của Xuân Dạ, trưng ra một bộ mặt ngây ngô nhìn Xuân Dạ cười cười, chạy tới nắm lấy tay áo của Xuân Dạ.
“Ta không phải mẫu thân của người, tam tiểu thư người buông ta ra có được không?” Xuân Dạ bị dọa sợ đến chảy cả nước mắt.
Nàng ta cùng lắm chỉ là ăn vụng cơm của Lam Tuyết mấy năm, cũng chưa có làm nên sự tình thương thiên hại lý nào nha.
“Mẫu thân người đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ người không nhận ra A Tuyết hay sao?” Lam Tuyết vẻ mặt tội nghiệp, nước mắt lập tức trào dâng.
Thật giống như là một tiểu hài tử đáng thương bị người vứt bỏ.
Đối mặt với Xuân Dạ đang khóc thút thít xin tha, Lam Tuyết đột nhiên mỉm cười.
Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.
Ở thời điểm nguyên chủ còn ở đây nàng ta chính là ăn vụng đồ ăn của nguyên chủ, khi dễ một cái kẻ ngốc tuổi còn nhỏ không biết gì, việc này làm cho Lam Tuyết không cách nào tha thứ.
Âm thanh nữ hài non nớt kết hợp với bầu không khí quỷ dị làm cho Xuân Dạ kém chút thở không nổi, nàng ta muốn chạy trốn, nhưng chân mềm nhũn không có chút sức, hơn nữa bàn tay Lam Tuyết nắm lấy tay áo nàng ta cũng dùng lực rất lớn.
Nàng ta không thể tránh thoát được.
“Cái nha hoàn đưa cơm kia mỗi lần đều ăn vụng đồ ăn của con.
” Lam Tuyết cười tủm tỉm nhìn Xuân Dạ đang đầy mặt kinh hoảng, chậm rì rì bổ sung thêm một câu, “Mẫu thân, người đem miệng nàng ấy dán lại có phải tốt hay không?”“Đem miệng nàng ấy dán lại, nàng ấy sẽ không thể ăn vụng đồ ăn của A Tuyết nữa.
”Lam Tuyết lôi kéo ống tay áo của Xuân Dạ hơi hơi đong đưa, ra vẻ làm nũng, giống như một tiểu nữ hài đang quấn lấy mẫu thân đòi kẹo đường.
Xuân Dạ nghe thấy câu nói phía sau theo phản xạ che kín miệng, không biết lấy sức lực từ đâu tới đột nhiên đẩy Lam Tuyết ra, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.
Lam Tuyết bị nàng ta đẩy ra, cũng không nổi giận, nhặt lên một khối thẻ bài rớt dưới mặt đất, tung tăng rời đi.
Nhìn cái phản ứng này của Xuân Dạ, sợ là bị dọa hỏng mất rồi.
Chờ đến buổi tối lại đi tìm nàng ta!.
Giữa trưa người tới đưa cơm cho Lam Tuyết lại là một nha hoàn khác.
Lam Tuyết biết, Xuân Dạ đây là sợ trốn mất rồi.
Màn đêm buông xuống, đại đa số mọi người trong phủ thượng thư đều đã chìm vào giấc ngủ.
Xuân Dạ nằm ở trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, ban đêm bốn phía đen như mực càng làm cho nàng ta nhớ lại chuyện ban ngày gặp gỡ Lam Tuyết.
Lời nói của Lam Tuyết ban ngày khiến cho Xuân Dạ cuộn mình sợ hãi núp trong chăn, nàng ta sợ sẽ thật sự có thứ đó tới dán miệng của mình lại.
Nghe nói những tiểu thiếp của gia đình giàu có chết đi đều có oán khí cực đại, mà cái chết của Nguyệt Nương lại thê thảm như thế.
Xuân Dạ mở to mắt nhìn nóc nhà, hiện tại nàng ta chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ nhớ đến cảnh tượng của Nguyệt Nương lúc chết.
“Đông.
” Một tiếng nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Ngay từ đầu Xuân Dạ cũng không mấy để ý, nhưng theo tiếng động càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập, Xuân Dạ lập tức nóng nảy, đem chăn quấn kín cả người.
Mùa hạ ban đêm thực nóng, Xuân Dạ lại bịt chăn kín mít cả người như vậy, lập tức cả người liền nóng đến đổ mồ hôi.
Nhưng mà nàng ta thủy chung vẫn không dám hé chăn ra, tầng chăn mỏng manh này như là lớp bảo vệ cuối cùng trấn an Xuân Dạ.
Hơn nữa hiện tại ở trong phòng cũng chỉ có một mình nàng ta.
Nhị tiểu thư Lam Nhụy bởi vì bị Vương phi Khương Uyển cấm túc, giận đến mức đập đồ lung tung trong phòng, hiện tại nha hoàn bên phòng Lam Nhụy đều kinh hồn bạt vía, nơm nớp lo sợ mà hầu hạ, sợ Lam Nhụy lại làm ra sự tình điên cuồng gì.
Mà Xuân Dạ bởi vì tay chân không linh hoạt được cho ở lại.
“Mẫu thân.
” Lam Tuyết đem cục đá trong tay ném xong, hóp giọng khẽ nói thêm một tiếng.
Thanh âm non nớt lại thanh thúy, truyền tới lỗ tai của Xuân Dạ lại như ác quỷ thì thầm.
Hô hấp của Xuân Dạ lập tức cứng lại, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, không tự giác hạ thấp hơi thở.
“Mẫu thân, người như thế nào không để ý đến con nữa.
” Lam Tuyết hai chân xếp bằng ngồi ở ghế đá ngoài sân, đem bữa tối hôm nay lấy ra.
Trên tay nàng cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa nói.
“Mẫu thân, người không biết đâu, cái nha hoàn Xuân Dạ kia mỗi một ngày đều ăn vụng đồ ăn của con.
” Lam Tuyết cắn một ngụm trên đùi gà, cảm thấy không ngon bằng thịt vịt nướng hôm qua Tạ Hàm mang đến cho nàng, bĩu môi liền đem đùi gà đặt xuống một bên, bắt đầu ăn cơm.
Thanh âm mơ hồ không rõ từ trong miệng của Lam Tuyết truyền ra.
Xuân Dạ trốn ở trong phòng run bần bật, nếu như nàng ta nghe không lầm thì, giống như là có thứ gì đó đang cắn nuốt nhấm nháp đồ vật.
Nàng ở ngoài đang ăn cái gì?Xuân Dạ cũng không dám nghĩ tới, bức bách chính mình nhanh ngủ đi, hai mắt nhắm chặt, nhưng lỗ tai lại có thể nghe được âm thanh càng lúc càng rõ.
Ban đêm yên ắng, tiếng động tựa hồ bị phóng đại lên vô số lần.
Thanh ăn cắn nuốt càng lúc càng lớn, thật giống như là đang nhai nuốt cái gì đó.
Xuân Dạ nghe được tiếng tim đập của bản thân càng lúc càng lớn, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong nháy mắt nàng ta bắt đầu hối hận, hối hận bản thân vì cái gì lại muốn ăn vụng đồ ăn của Lam Tuyết, vì cái gì luôn ỷ Lam Tuyết là ngốc tử mà ngó lơ nàng, khi dễ nàng.
Bên ngoài sân, Lam Tuyết đang cầm một cái chân gà ra sức phấn đấu, gà này có phải hay không chưa có được nấu tốt, nàng gặm nửa ngày cũng chưa ăn được một chút thịt, cuối cùng đem chân gà ném lại vào hộp đồ ăn.
Sau đó Lam Tuyết lại tiếp tục vừa ăn vừa nói thêm chút lời, thẳng cho đến khi cơm nước xong xuôi mới rời đi.
.