Vì vậy Lê Đông có nhiều chị kế anh kế, địa vị ở ở trong nhà giảm xuống, tuổi cô nhỏ nhất, cũng là người không được yêu thương nhất.
“Khương Từ Niên!” Có người ở cách đó không xa hét to một tiếng.
Lê Đông quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, từ cầu thang khu dạy học đi xuống.
Cô cúi đầu, né tránh ở phía sau Trang Hạ, trực giác nói cho cô biết, chuyện vừa rồi nhất định bị anh thấy được.
Thật xui xẻo, một ngày bị anh phát hiện chuyện xấu hai lần, thật xấu hổ.
Khương Từ Niên nhanh chóng đi ra cửa chính trường học, anh kéo khóa áo khóc đến dưới cổ, một bộ đồng phục trắng xanh đan xen được mặc gọn gàng, dáng người cao to, nhưng anh lại ngoan ngoãn và đẹp trai.
Trang Hạ nhìn thấy anh, nụ cười hưng phấp trên mặt không đè nén được.
Khương Từ Niên nhìn lướt qua Lê Đông, sau khi bước xuống hết bậc thang, lập tức chạy đến chỗ đội bóng rỗ năm người dưới bóng cây.
“Lê Đông, mày quen cậu ta sao?”“Bạn cùng lớp.
” Giọng nói Lê Đông rầu rĩ.
“Hèn chi vừa rồi cậu ta nhìn mày, mày có phương thức liên lạc của cậu ta không?”Lê Đông rũ mi mắt xuống: “Không có.
”Cách đó không xa, có mấy học sinh nam thấy anh đi tới, nhảy dựng lên, một tay khoát lấy cổ Khương Từ Niên kéo xuống, không biết nói gì đó, mà cất tiếng cười to.
Một đám người cầm bóng rổ đi đến sân thể dục, vây quanh thiếu niên cao ngất ở giữa.
Trang Hạ nhướng mày, tô đôi môi đỏ, cười quyễn rũ: “Rất được hoan nghênh sao, người theo đuổi cậu ta khẳng định không ít, học sinh ở tuổi cấp ba năng lượng tràn đầy, hẳn là dễ thu phục.
”Lê Đông nhíu mày lại, khoác cặp sách đi về phía trước.
Trang Hạ dùng giày cao gót đá vào bắp chân cô: “Này, giúp chị lấy phương thức liên lạc của cậu ta, chị không lấy tiền tiêu vặt của mày.
”“Chị đừng làm khó em, em và cậu ta cực kỳ không thân.
”“Nói chuyện cũng không làm được? Mày thật là không có tiền đồ!” Trang Hạ xùy một tiếng, khinh thường mắt trợn trắng.
Cô ta biết tính Lê Đông hướng nội kinh khủng, bảo cô nói chuyện với người xa, giống như là muốn mạng của cô vậy, cho nên cô ta không thích em kế này, một chút cơ hội thành tài cũng không có.
7 giờ sáng, Lê Đông lên lớp sớm ngủ ở tiết tự học, 8 giờ rưỡi tiết 1: Tiết ngữ văn, cô bị viên phấn ném vào đầu, giọng giáo viên chủ nhiêm hung dữ chói tai, hét đến cả lớp đều im lặng.
“Em đứng lên cho tôi! Vừa đi học lại ngủ, cả ngày ngoại trừ quấy rối và ngủ em còn biết làm gì không! Hôm qua thức đêm làm bài tập hay là làm bài hả? Học năm hai cấp ba rồi mà vẫn vô kỉ luật như vậy!”.