Kẻ Hai Mặt

"Tôi nghe thấy rồi!" Lâm Tẫn Nhiễm không ngừng phủi bụi trên mặt, "Chu Duy Ân, ở đây còn có hai đứa bé, chúng nó không chịu đựng thêm được đâu!"

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Mọi người đợi đi, tôi lập tức đi cứu mọi người đây."

"Sư tỷ, chị đừng lo lắng, mọi người sẽ ra ngoài nhanh thôi!" Ngô Quý Đồng cũng kêu to.

Lâm Tẫn Nhiễm thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Chu Chính Hiến, "May quá, xem ra chúng ta không cần qua đêm ở đây rồi."

Chu Chính Hiến quay sang cười với cô, "Anh đã nói sẽ không có chuyện gì rồi."

"Ừm."

Lâm Tẫn Nhiễm cúi người xuống nhìn hai đứa bé, mặc dù mới trải qua ba tiếng, nhưng ở trong hoàn cảnh áp lực như vậy, cô là người lớn mà cả thể xác lẫn tinh thần còn mệt mỏi huống chi là hai đứa bé.

Mà nhân lúc Lâm Tẫn Nhiễm không để ý Chu Chính Hiến khẽ nhíu mày, nhưng trong nháy mắt anh cũng quay lại bộ dạng bình thường.

Người ở trong thì kiên nhẫn chịu đựng, người ở ngoài cũng rất nghiêm túc, Chu Duy Ân, Ngô Quý Đồng còn có mấy người thanh niên khỏe mạnh cường tráng chậm rãi đẩy những tảng đá và xi-măng ra, mở rộng cái lỗ kia, cuối cùng khi mở được cho đủ một người chui ra mới ngừng lại.

Mấy người phụ trách cố định cái lỗ này, mà Chu Duy Ân thì nằm rạp xuống dưới đất thò tay vào bên trong, "Thấy tôi không, nắm chặt tay tôi, tôi giúp mọi người lên."

Cái khe hở này không lớn, chỉ có thể kéo một người, Ngô Quý Đồng quay người đi tìm dây thừng, Chu Duy Ân thì tranh thủ từng giây từng phút để cứu người trước.

"Nhiễm Nhiễm, anh ôm em, em đưa tay ra để cậu ấy kéo em ra ngoài đi." Chu Chính Hiến đứng sau lưng Lâm Tẫn Nhiễm, anh giữ eo cô, rõ ràng muốn đưa cô ra ngoài đầu tiên.

"Đợi đã, trước tiên cho hai đứa bé ra ngoài." Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ra, cúi người ôm lấy Mẫn Mẫn.

Chu Chính Hiến dừng lại một chút, vừa nãy trong nháy mắt anh đã có ý định đấy.

Tính mạng của ai cũng không quan trọng bằng cô, đương nhiên cô là người đầu tiên phải được cứu trợ. Nhưng anh cũng biết được một khi cô đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi ý định của cô.

"Được." Chu Chính Hiến im lặng một lát mới lên tiếng trả lời, anh giúp cô đưa Mẫn Mẫn lên trên.

"Chu Duy Ân, đỡ được không?!"

"Được!" Chu Duy Ân nói, "Tôi đưa lên rồi."

Mẫn Mẫn rất nhẹ, cho nên nhanh chóng được đưa ra ngoài. Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm vui vẻ, ở cạnh Chu Chính Hiến giúp Tiểu Đồng ra ngoài.

Thời gian cứ thế trôi qua, người ở trên phải đỡ lấy người khác nên bắt đầu phát run, đầu chảy đầy mồ hôi.

"Có dây thừng rồi, có dây thừng rồi!" Không biết Ngô Quý Đồng kiếm được dây thừng ở đâu, cậu ta ném dây thừng xuống, "Sư tỷ, chị buộc vào lưng đi, dựa vào một mình sức của Chu Duy Ân thì không được đâu."

"Được!"

Hai bạn nhỏ đều được đưa ra ngoài rồi, dưới đây chỉ còn hai người lớn.

"Anh bị thương, anh lên trước đi, em giúp anh buộc dây." Lâm Tẫn Nhiễm giữ chặt dây thường muốn buộc lên người Chu CHính hiến, nhưng mà cô còn chưa vòng dây thừng qua eo anh đã bị Chu Chính Hiến nắm tay kéo lại.

Anh cười khẽ, "Em làm gì vậy?"

Nói xong, anh liền lấy dây xoay người cô lại, không để cô kháng cự rồi nhanh chóng quấn dây thừng quanh hông của cô, buộc lại.

"Chu Chính Hiến!" Lâm Tẫn Nhiễm giận dữ nhìn anh.

"Nhiễm Nhiễm, anh phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với em trước tiên." Chu Chính Hiến trấn an vuốt đầu cô, "Ngoan nào, lên đó chờ anh."

"Anh!"

"Đừng lãng phí thời gian." Một tay Chu Chính Hiến ôm lấy cô, anh giật giật dây thừng, lớn tiếng gọi, "Chu Duy Ân, kéo người!"

"Biết rồi!"

Dây thừng nhanh chóng chuyển động, anh ở dưới đỡ người cô, người ở trên ra sức kéo cô. Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm đang rối loạn, nhưng cô biết lúc này không thể từ chối, lãng phí thời gian là lãng phí cuộc sống.

Trước mắt dần dần sáng, tay Chu Chính Hiến cũng chầm chậm buông lỏng cô ra.

"Không xong rồi, bác sĩ Ngô, không chịu được nữa!"

"Đúng vậy! Sao tôi cứ cảm thấy nó lắc lư." Mấy người đứng hỗ trợ cảm thấy được sự rung chuyển rõ ràng, đống phế tích này hình như có thể tiếp tục sụp đổ.

"Chịu không được cũng phải cố!" Chu Duy Ân kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô đừng sợ! Tôi, tôi kéo được cô rồi."

"Không được đâu tiên sinh, cái này, cái này thật sự..."

Tim Lâm Tẫn Nhiễm đập liên hồi, bọn họ đang nói cái gì, cái gì không được?

Làm sao lại không được, anh còn ở dưới đó mà!

Chu Duy Ân từ từ kéo cô lên, nửa thân của cô đã được ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn xuống, từ một khe hở, cô thấy Chu Chính Hiến cũng đang ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng bộ dạng của anh lúc này cũng chật vật, nhưng đôi mắt kia vẫn giống như bình thường, dịu dàng và ấm áp.

"Chu Chính Hiến...." Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi đến mức không thốt lên lời.

Môi của anh động đậy, cô không nghe được anh nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng lại biết rõ anh đang nói cái gì.

Anh nói, "Anh yêu em."

Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm đau nhói.

Tại sao lại phải... giống như bộ dạng không kịp nói?

Ngô Quý Đồng thấy cô ra ngoài liền buông lỏng dây thừng kéo cô lại, giúp Chu Duy Ân đưa cô ra ngoài.

"Đi mau! Ở đây sắp sụp rồi!" Mấy người đàn ông hỗ trợ cuối cùng cũng buông tay dưới sự rung chuyển mạnh, những lúc như này, tính mạng của những người xa lạ dù như thế nào cũng không quan trọng bằng chính mình.

Những người kia chạy đi, Lâm Tẫn Nhiễm cũng bị Chu Duy Ân ôm lấy đưa ra bên ngoài.

Lại xuất hiện những tiếng vang nặng nề, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu lên từ trong lòng Chu Duy Ân, sững sờ nhìn khe hở biến mất.

"Anh ấy còn ở bên trong..."

Chu Duy Ân cũng không chậm trễ nữa, "Lâm Tẫn Nhiễm..."

"Anh ấy bị thương, anh ấy còn ở trong đó." Lâm Tẫn Nhiễm mở to mắt nhìn đống đổ nát, gần như không thể tin được mọi việc sẽ xảy ra trước mắt.

"Mọi người mau đi đi, ở đây động đất không ngừng, dường như ngọn núi này không chịu được nữa, đá mà trượt xuống là mấy người có thể mất mạng đấy!" Hiệu trưởng và mấy giáo viên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho học sinh đã quay lại đây, chứng kiến hai học sinh được cứu ra và Lâm Tẫn Nhiễm như mất hồn ngồi trên mặt đất, bọn họ bước lên phía trước muốn đưa bọn họ ra khỏi đây.

Lâm Tẫn Nhiễm hất tay hiệu trưởng ra, điên cuồng chạy về phía trước, "Chu Chính Hiến, Chu Chính Hiến..."

"Bác sĩ Lâm! Ngọn núi này có thể sụp xuống!" Hiệu trưởng quát lớn.

"Sư tỷ!" Ngô Quý Đồng xông lên phía trước giữ chặt Lâm Tẫn Nhiễm, "Mau lùi về sau đi!"

"Cậu có biết là anh ấy ở bên trong không?!" Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ ngầu, "Cũng là vì cứu tôi trước cho nên anh ấy mới không đi lên, Quý Đồng, anh ấy bị thương!"

Ngô Quý Đồng cũng nghẹn ngào, vừa nãy trong lòng của cậu ta cũng mơ hồ nhận thấy Chu Chính Hiến có thể đã đoán được ít nhiều, cho nên... Anh ấy không muốn để Lâm Tẫn Nhiễm ở lại chịu chết.

"Chị đi theo em đi.."

"Cậu buông chị ra!" Lâm Tẫn Nhiễm kệ cậu ta, cô điên cuồng bới đống đổ nát, không quan tâm mà quỳ lên đất đá.

Cô gọi tên anh, tay không ngừng bới đống đổ nát, hất ra ngoài.

Tay của cô nhanh chóng bị cọ xát chảy đầy máu.

Chu Duy Ân khẽ chửi, chạy tới ôm ngang người Lâm Tẫn Nhiễm lên, "Bê tông ở chỗ này đã sụp xuống rồi, dựa vào những dụng cụ của chúng ta ở đây thì không thể mở đường, Lâm Tẫn Nhiễm, cô đừng phí công làm chuyện này nữa!"

"Tôi phải cứu anh ấy, phải cứu anh ấy, Chu Duy Ân, cậu giúp tôi đi, đá đè trên người sẽ rất đau." Cuối cùng nước mắt Lâm Tẫn Nhiễm cũng rơi xuống, cô vừa bới vừa nói, nhưng mà trạng thái như một con rối không hồn, "Tôi biết rõ cảm giác này, thật sự rất khó chịu, có lẽ còn có thép nữa, cậu có biết thứ kia đâm vào mặt rất đau hay không... Nhanh lên, nhanh lên! Tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin mọi người, cứu anh ấy có được không..."

Xung quanh lại mạnh mẽ rung chuyển, mọi người cách đó không xa chứng kiến bộ dạng của Lâm Tẫn Nhiễm mà mắt đều đỏ ửng. Bọn họ không nghĩ tới, một người luôn luôn bình tĩnh thản nhiên trong mắt mọi người, bác sĩ Lâm đối xử với ai cũng lãnh đạm lại có dáng vẻ như này.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không có cách nào cả, ngọn núi lung lay sắp sụp này làm người khác khủng hoảng, chẳng ai dám đem tính mạng của mình ra đùa giỡn cả.

"Chu Chính Hiến, anh đừng sợ, em nhất định sẽ cứu anh, em sẽ không để chuyện đó xảy ra với anh..."

"Thế nhưng mà, nhưng mà làm sao bây giờ... Em đào nhưng không mở được... Đều tại anh, sớm biết như vậy em sẽ không làm thế... Sớm biết nó sẽ sụp xuống, em đã ở với anh rồi, chúng ta... Chúng ta chết cùng nhau thì được rồi..."

Lâm Tẫn Nhiễm không ngừng run rẩy nói, cô dùng sức đẩy hòn đá, tay đã sớm đau không cảm nhận được gì nữa. Bây giờ cô chỉ biết ném đá đi, giống như ném ra được viên nào, anh cũng sẽ bớt đau một chút.

Hốc mắt Chu Duy Ân cũng nhanh chóng ướt, có lẽ anh ta chán ghét Chu Chính Hiến, nhưng mà anh ta chưa bao giờ có ý nghĩ để Chu Chính Hiến chết, anh ta luôn chống đối với anh, nhưng rõ ràng cũng chưa từng làm hỏng chuyện của anh.

"Này! Cô muốn chết cùng anh ta à? Tôi sẽ ở cùng cô!" Mắt Chu Duy Ân đỏ lên, cũng ngồi bên cạnh bới đá ra.

Đều là vô dụng, phí công.

Mọi người đều biết như thế, nhưng bọn họ cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức không nói ra lời, là bởi vì yêu nhiều mới có thể không để ý đến tính mạng của mình đi cứu người khác. Họ vốn cho rằng chỉ có tình thân mới có thể làm cho người ta quên đi bản thân, nhưng bây giờ mới phát hiện, thật ra tình yêu cũng có thể.

Yêu nhau đến tận xương tủy, sống lại một mình thì có ý nghĩa gì?

Thời gian dần dần trôi qua.

Đúng lúc này.

"Ở đây, ở đây!" Đột nhiên mắt Ngô Quý Đồng sáng ngời, cậu ta chạy đến cửa trường học giữ chặt mấy người, "Đồng chí, phía dưới này có người! Mau đến đây cứu anh ấy!"

Là mấy người mặc quân trang.

Lúc mọi người chứng kiến sự xuất hiện của nhóm người này, trong lòng kích động và hưng phấn như lửa đốt, từ lúc động đất đến giờ đã được bốn tiếng đồng hồ, bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện tại hiện trường.

"Người dân ở đây đều phải đi trước, ở đây rất nguy hiểm!" Trưởng nhóm nói rõ với Ngô Quý Đồng rồi để cho cấp dưới lấy dụng cụ ra chuẩn bị nghĩ cách cứu viện, "Ngọn núi này không an toàn, tất cả mọi người mau rút lui!"

"Sư tỷ, có quân đội đến rồi chị! Chị đừng đào nữa!" Ngô Quý Đồng vừa khóc vừa cười giữ chặt Lâm Tẫn Nhiễm.

Lâm Tẫn Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại nhìn những người mặc quân trang màu xanh lá, sợi dây kéo căng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng không ít, "Cứu được anh ấy, còn cứu được anh ấy có phải không?"

"Chị đi ra trước đi đã." Ngô Quý Đồng và Chu Duy Ân liếc nhau, hai người cùng kéo Lâm Tẫn Nhiễm ra ngoài.

Lâm Tẫn Nhiễm đứng bên cạnh, tất cả tinh thần lúc này của cô chỉ dựa vào suy nghĩ "Cứu anh", nhưng ba tiếng vừa nãy hít thở không thông dưới đó và một lần sụp đổ nữa khiến cho cả người cô cũng bắt đầu choáng váng.

Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm dần dần mơ hồ, cô mờ mịt thấy mấy người kia dùng gậy cạy đá, chứng kiến bọn họ gọi người, cũng nhìn máy móc được đưa đến.

Sẽ không có chuyện gì đâu.

Người gian xảo như anh làm sao có thể để mình gặp chuyện không may được, anh nhất định biết rõ anh mà xảy ra chuyện thì cô nhất định sẽ đau lòng, anh không để cô đau lòng đâu, cho nên... Nhất định anh sẽ không sao.

Chu Chính Hiến, em tin tưởng anh như thế, em ỷ lại vào anh như thế, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em đúng không?

"Lâm Tẫn Nhiễm!"

"Sư tỷ!"

Bên tai vang lên tiếng người khác gọi tên cô, cô nghĩ, sao mình lại như vậy, cô còn chưa thấy anh đi ra, cô muốn gắng gượng, cô không muốn chóng mặt, không thể chóng mặt...

Nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, thế giới là một màu đen, lòng cô nóng như lửa đốt nhưng đã nhanh chóng mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui