Phó A Bảo tiêu hóa hồi lâu mới hiểu được những lời Hà Tư Kỳ nói là có ý gì, cậu và người khác không giống nhau, ngươi khác có thể cảm thấy Hà Tư Kỳ đang nói dối, nhưng cậu cực kỳ tin, trong lòng cậu nghĩ, ai có thể tùy tiện viết truyện cười như vậy, come out rất có xu hướng sao?
Hà Tư Kỳ nói cái có nào cũng không được, cô thích nữ nhân thì Phó A Bảo còn có thể có cách gì, cũng không thể chuyển giới đi, cậu còn lâu mới yêu tới trình độ đó.
Vì thế Phó A Bảo vừa mới rồi còn khí thế hùng hổ muốn tìm người đánh nhau ni, hiện tại lập tức liền hạ xuống, bởi vì đánh cũng vô dụng thôi, huống hồ cậu cũng không thể đi đánh nữ nhân đi.
Cớ này của Hà Tư Kỳ là Phó Trạch Văn giúp cô nghĩ, ngược lại mặc kệ cô nói cái gì cũng được, nói chung không thể để cho Phó A Bảo phát hiện chuyện giạng chân của cô, nếu như bị Phó A Bảo biết rồi nhất định sẽ rất thương tâm, cảm giác bị người lừa dối bị người đùa cợt thật sự rất không tốt, lại bị bạn tốt lừa dối, so với cái này, cái cớ chia tay nát khác cũng biến thành nhỏ bé không đáng kể rồi.
Phó Trạch Văn không muốn Phó A Bảo thương tâm, hắn hi vọng chuyện này mãi mãi là bí mật, Phó A Bảo nhà bọn họ sao có thể quen biết loại đùa giỡn loạn thất bát tao kia được, Phó A Bảo nhà bọn họ nên không buồn không lo, nếu như sau này biết chân tướng kia sẽ có bóng ma trong lòng thì làm sao bây giờ?!
"Ách... Cô đừng quá khẩn trương, tôi vừa nãy là không biết." Phó A Bảo ho nhẹ hai tiếng, "Yên tâm đi, tôi khẳng định không đi tìm đối phương gây phiền phức, tôi biết các cô vốn rất gian nan, tôi hiểu." Phó A Bảo gật đầu biểu thị mình phi thường có thể hiểu. (chỗ này mị xin phép đổi cách xưng hô, bởi vì 2 đứa nó đã chia tay rồi)
Hà Tư Kỳ cảm thấy rất 囧, không nghĩ tới cái cớ này mà Phó A Bảo thật sự sẽ tin, có điều hai người rốt cục thuận lợi (?) chia tay, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy ngày kế tiếp Hà Tư Kỳ vẫn không có lên lớp, lâu sau đó mọi người mới biết, cô đã làm thủ tục thôi học, mà nhân vật chính khác trong chuyện này Lưu Lực, thì lại bởi vì "Sinh bệnh" mà tạm thời nghỉ học, sau đó có thể đi học trở lại hay không chỉ có trời mới biết.
***
Sau khi chia tay, rất nhiều ngày sau Phó A Bảo cũng không trở lại bình thường, cậu không khó chịu, cũng không thương tâm, cậu chính là không nghĩ ra, tại sao từ trước đến nay mình không biết Hà Tư Kỳ sẽ thích nữ nhân, bây giờ đến cùng là xảy ra vướng mắc gì đây a?
Thế là một hôm nào đó hai huynh đệ đánh xong game Phó A Bảo mới hỏi tới vấn đề này.
"Ca, anh nói Tư Kỳ cô ấy tại sao lại đột nhiên thích nữ nhân a, e nghĩ không thông a, em đây thì tốt, cô ấy tại sao lại không thích em?" Phó A Bảo nằm trên giường nhìn trần nhà.
Đang đưa cho Phó A Bảo miếng vá dưới Phó Trạch Văn hắc tuyến, chính là hắn có một đứa em trai da mặt đủ dày, gen nhà bọn họ đến cùng là xảy ra vấn đề gì, "Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, người ta nếu thích nữ nhân, em cho dù tốt cũng vô dụng."
"Ai... Trước đây đều ở trên mạng nhìn thấy, nói cẩn thận nam nhân đều đi thích nam nhân, khiến nữ nhân rất khó khăn, nhưng bây giờ ngay cả nữ nhân cũng thích nữ nhân, nam nhân chúng ta cũng rất khó khăn a." (em có anh Đồng mà =.=) Phó A Bảo rất đa sầu đa cảm, "Anh nói sau này có phải ngay cả nam nhân đều có thể sinh con rồi không? Thế giới kia khẳng định lộn xộn a." (bạn Bảo đoán đúng rồi, vỗ tay cho bạn Bảo nào *clap*)
Phó Trạch Văn thở dài lắc đầu một cái, tính tư duy em trai mình phát tán quả thực vẫn là rất hiếm có, "Anh không biết sau này nam nhân có thể sinh con hay không, nhưng anh biết em khẳng định không thể sinh, được rồi miếng vá chuẩn bị cho em xong, thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."
"Nha." Phó A Bảo tiếp tục nằm trên giường phát ngốc.
Phó Trạch Văn căn bản không đem cuộc nói chuyện đêm nay để tâm đến, cũng không bao lau sau hắn đã bị đánh ba ba ba vào mặt.
***
Thời gian rất nhanh liền đến tháng sáu, cuối tháng này là sinh nhật Trịnh Cảnh Đồng, bởi vì là sinh nhật 30 tuổi, vì thế Trịnh gia tổ chức tiệc sinh nhật rất long trọng, mời rất nhiều người tham gia, Phó gia đương nhiên cũng được mời.
Phó gia toàn gia đều được mời, Phó Trạch Văn thậm chí còn sẽ mang bạn gái Đới Tuyết Dao có mặt, bọn họ tháng 10 sẽ đính hôn, Phó Minh cùng Hứa Dung cảm thấy con dâu tương lại quen biết nhiều một chút cũng không tệ, Đới Tuyết Dao sau này tóm lại là phải theo Phó Trạch Văn tới cái nơi tham dự.
"Em không đi!" Đó là phản ứng đầu tiên của Phó A Bảo sau khi nghe thấy tin tức ấy, cậu mới không cần chúc mừng sinh nhật cái tên sắc ma không biết xấu hổ kia, người như thế còn mời sinh nhật cái gì a, còn có mặt mũi mời nhà bọn họ, thực sự là đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu!
"Dù sao thì em cũng không đi, em cùng y không quen biết, đi chúc mừng sinh nhật hắn làm gì a, hơn nữa em không rảnh!" Phó A Bảo phi thường chống đối.
Hứa Dung vẫn biết là, A Bảo nhà bà vẫn không thể nào thích Trịnh Cảnh Đồng, bình thường nói Trịnh Cảnh Đồng người này làm ra vẻ đoan trang, nhưng giao tình hai nhà tốt như vậy, vẫn là bạn làm ăn, nên có xã giao, đối phương bọn họ mời toàn gia, quan hệ tốt như vậy thiếu một người không đi cũng không tốt lắm a.
Huống hồ Hứa Dung rất thích Trịnh Cảnh Đồng, bà thích kiểu hài tử chu chu đáo đáo hào phóng như thế.
Phó A Bảo kỳ quái, "Sinh nhật 29 tuổi của Cảnh Đồng, khi đó em đều kết thúc thi cuối kỳ được nghỉ hè, làm sao lại không được?"
"Ngô..." Phó A Bảo không nói khoác, vì thế cũng không tìm ra cái cớ gì, liền đơn giản nói: "Dù sao thì chính là em không đi, rảnh rỗi em cũng không đi!"
Phó Mình cùng Hứa Dung đều rất khó khăn, bọn họ hi vọng toàn gia đều có thể tham gia, nhưng lai không muốn làm khó con trai bảo bối của mình.
Phó Trạch Văn ngồi vào bên cạnh Phó A Bảo hỏi: "Anh nói em không phải là cùng Cảnh Đồng có quan hệ gì a?" Không phải a, lần trước Trịnh Cảnh Đồng còn giúp Phó A Bảo một việc ni, không đến nỗi có quan hệ đi.
"Không có!" Phó A Bảo theo bản năng liền buột miệng nói ra, ánh mắt cậu mập mờ, vừa nhìn liền biết là đang nói láo.
Phó Trạch Văn: "..." Xem ra thật sự có vấn đề.
"Anh nghe nói hai người các em hình như kỳ nghỉ mồng 1 tháng 5 từng gặp mặt ở làng du lịch, em không phải làm chuyện xấu gì đắc tội y chứ?" Phó Trạch Văn thử dò xét nói.
"Làm sao có khả năng!" Phó A Bảo vẻ mặt bị oan uổng chấn kinh, "Em là loại người như vậy sao?! Cho dù là người làm chuyện xấu, người kia cũng khẳng định không phải em!" (=)))))))))
Phó A Bảo che giấu cái gì đó, Phó Trạch Văn liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn híp mắt lại, xem ra em trai mình cùng Trịnh Cảnh Đồng trong lúc đó xác thực xảy ra chuyện gì, không trách ngày đó Trịnh Cảnh Đồng còn cố ý gọi điện thoại tới đây hỏi Phó A Bảo có ở nhà không, có thể rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho em trai tín nhiệm của mình lại nói dối đây?
"Em nếu không làm chuyện xấu gì sao lại không tới tham gia tiệc sinh nhật, em sợ y?" Phó Trạch Văn kích tướng nói.
"Ai sợ hắn!" Phép khích tướng đối với Phó A Bảo đặc biệt hữu hiệu, cậu lập tức liền hăng chí! "Y mới sợ em đấy! Em có thể sợ y?! A!" Tên cầm thú này nhìn thấy mình khẳng định tè ra quần, nhìn mình tới vạch trần bộ mặt thật của y đây!
"Em không sợ y vậ tại sao lại không đi a." Phó Trạch Văn bày ra một bộ dáng vẻ rất hoài nghi nói, "Anh cảm thấy hay là em sợ y, em không phải là không dám gặp y?"
Phó A Bảo vỗ bàn một cái, "Đi thì đi ai sợ ai! Ai sợ thấy y, y cũng không phải con cọp còn có thể ăn em sao?!"
Được rồi, tất cả đều vui vẻ, quyết định tham gia của toàn gia cứ như vậy được xác định.