Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Liên quan tới A Bảo đến cùng có thích mình hay không Trịnh Cảnh Đồng vẫn là rất có tự tin, theo tính cách của A Bảo, là tuyệt đối sẽ không tại dưới bất kỳ tình huống tỉnh táo nào phát sinh quan hệ với người không thích, cậu yêu ghét rõ ràng, đơn thuần tốt bụng, hơn nữa khá là tùy hứng, làm việc đều bằng yêu thích, một chút là có thể nhìn thấu.

Nhưng trong lòng cho rằng và chính tai nghe được là hai cảm thụ hoàn toàn khác nhau, Trịnh Cảnh Đồng đặc biệt muốn từ trong miệng Phó A Bảo nghe được một câu "Thích".

Thế là sau khi tham gia lễ đính hôn tối hôm đó Trịnh Cảnh Đồng ở ngay trên giường hỏi Phó A Bảo vấn đề này, y cảm thấy là, việc này không thể hi vọng A Bảo chủ động, y tới chỉ dẫn một chút!

Đèn trong phòng đều tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy A Bảo của y có chút thẹn thùng, bật đèn khẳng định xấu hổ thừa nhận mình thích y.

"A Bảo." Trịnh Cảnh Đồng nghiêng người sang nhìn Phó A Bảo nằm bên cạnh y, tay cũng tìm tới tay Phó A Bảo, nằm trong tay nhu không ngừng, ăn đậu hủ ăn tới rất vui vẻ.

"Hả?" Phó A Bảo đã nhắm mắt, nhưng Trịnh Cảnh Đồng quấy rầy cậu như thế, cậu đâu còn ngủ được, "Làm sao vậy?"

"Anh yêu em." Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên kéo tay Phó A Bảo đến bên miệng mình hôn một cái.

Phó A Bảo: "......" Đây là chưa uống thuốc sao?

Em đương nhiên biết là anh yêu em, anh cũng không biết đã bán theo em, nói bao nhiêu lần rồi, lỗ tai em đều sinh kén rồi, còn có thể không nhớ sao? Đêm hôm khuya khoắt anh chỉ vì nói với em cái này?


Huống hồ anh yêu em không phải chuyện đương nhiên sao, anh ngoại trừ em còn có thể yêu ai, anh không yêu em mới kỳ quái đấy!

Trịnh Cảnh Đồng đợi thật lâu cũng không thấy Phó A Bảo đáp lại cái gì lại có chút gấp gáp: "A Bảo, anh muốn —"

"Ngừng!" Phó A Bảo đột nhiên mở miệng nói, "Muốn cái gì mà muốn! Có cái gì rất muốn hả! Chúng ta đều nói xong rồi, tháng này không được làm tiếp!" Ta nói này họ Trịnh như thế nào nửa đêm canh ba nói lời ngon tiếng ngọt, hóa ra tại chỗ này chờ ta đấy! t*ng trùng thượng não sao!

Trịnh Cảnh Đồng: "......" Chính là anh muốn hỏi một chút em cũng yêu anh đúng không......

Huống hồ chúng ta cũng chưa nói xong a, loại chuyện đó anh làm sao có thể đáp ứng, đây chính là MỘT THÁNG đấy MỘT THÁNG! Là em đơn phương đáp ứng có được hay không! Em không tốt xem nhẹ ý nguyện của anh!

Ai, hiện tại bầu không khí tất cả đều không còn, còn mở miệng hỏi thế nào được.

Trịnh Cảnh Đồng sờ sờ cằm, ừm...... nghĩ cách một chút......

......

Sau kỳ nghỉ quốc khánh Phó A Bảo lại trở lại cuộc sống vườn trường, mấy ngày đầu còn tốt, nhưng so với đi học trước đây thì khác, giữa tháng mười Phó A Bảo dần dần phát hiện ánh mắt kỳ quái của các bạn học xung quanh, cậu cũng không nói ra là cảm giác gì, nói chung không quá thoải mái lắm.

Cậu luôn luôn trì độn, hơn nữa ngoại trừ lên lớp và hoạt động club ở ngoài, cậu căn bản cũng không ở trường, ngay cả như vậy cậu còn có thể cảm giác được ra, có thể thấy được ánh mắt của mọi người có rõ ràng cỡ nào.

Kỳ thực loại hiện tượng này đã có từ trước kỳ nghỉ quốc khánh, thế nhưng Phó A Bảo quá mức trì độn, căn bản không có phát hiện, cho tới hiện tại mới hơi có chút cảm giác.

Mấy người mới trong lớp quan hệ tương đối với Phó A Bảo liền như vậy, vẫn gửi cho Phó A Bảo tin tức quan trọng của lớp trưởng, còn có huynh muội Đinh gia, cái khác cũng không tính là quá quen thuộc, dù sao đại học cũng không thể so với tiểu học, không có chỗ ngồi cố định, Phó A Bảo rất ít trò chuyện cố định với một người trong lớp, người bàn bên cạnh trước sau không giống nhau, huống hồ cậu lại không ở trọ trong trường, cho nên bạn học cũng không quá thân cận.

Chủ yếu nhất là huynh muội Đinh gia dính Phó A Bảo rất chặt, bạn học khác có ý định thân cận với Phó A Bảo cũng tương đối khó.

Phó A Bảo thật sự rất tò mò với ánh mắt của mọi người, cậu đến cùng làm cái gì a? Bình thường hình như cũng không làm chuyện gì khác người đi, mình bây giờ yên tĩnh hơn so với hơn một năm trước nhiều, trong nhà có trẻ con để nhớ nhung, chơi cũng chơi tới không chuyên tâm nữa.

Thế là cậu hỏi huynh muội Đinh gia quan hệ với cậu tốt nhất, cậu đặc biệt chọn thời gian buổi trưa mời bọn họ ăn trưa tại nhà hàng gần trường học.


"Tớ phát hiện gần đây ánh mắt bạn học nhìn tớ là lạ, các cậu có biết tại sao không? Tớ hình như cũng không có làm gì sai a." Phó A Bảo nghĩ mãi mà không ra.

Đinh Lê và Đinh Vũ đều lắc đầu một cái.

"Không rõ lắm đâu, A Bảo cậu có hỏi qua những người khác chưa?" Đinh Vũ lột một con tôm đặt lên cái đĩa trước mặt Phó A Bảo, "Ăn tôm, tớ biết cậu thích ăn cái này nhất." Trịnh Cảnh Đồng ở trên Weibo đã nói không chỉ một lần, rất nhiều người đều biết Phó A Bảo thích ăn cá tôm.

"Không cần lột giúp tới đâu, tự tớ làm được." Phó A Bảo cảm thấy để bạn bè lột tôm hộ không tốt lắm, Trịnh Cảnh Đồng lúc lột tôm giúp cậu cậu đúng là cảm thấy chuyện đương nhiên, người khác cậu luôn cảm thấy ý tứ không quá tốt.

"Có gì đâu, dáng vẻ cậu ăn đồ ăn nhìn qua đặc biệt ngon, tớ thích nhìn cậu ăn đồ ăn." Đinh Vũ cười hì hì, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, "Hơn nữa tớ cũng thích lột tôm." Nói xong cô lại lột cho Đinh Lê một con.

Phó A Bảo thở dài một hơi, lông mày vẫn nhăn: "Các cậu thật sự không nghe nói gì sao? Tớ vẫn luôn cảm thấy cảm giác của tớ không sai, ánh mắt mọi người nhìn tớ thực sự kỳ quái."

Đinh Lê cười nói: "Không có chuyện gì, bọn tớ sau đó về ký túc xá hỏi giúp cậu một chút là được rồi, yên tâm đi, bất quá tớ thật sự không phát hiện chỗ nào không thích hợp, cậu đừng đoán mò nữa."

Phó A Bảo gật gật đầu: "Vậy được, các cậu giúp tớ hỏi thăm, tớ bình thường không trọ ở trường, rất nhiều chuyện cũng không biết."

"Ai."

Buổi chiều không có lớp, vốn là huynh muội Đinh gia muốn mời Phó A Bảo ra ngoài chơi, có điều Phó A Bảo tâm tình có chút rầu rĩ, nói là không có tâm tình, thế là 3 người liền chia tay ai về nhà nấy.


Phó A Bảo trở về đùa giỡn với con trai một chút mới cao hứng lên, vẫn là con trai tốt nhất, nhìn thấy tâm tình liền tốt, quả thực chính là tiểu thiên sứ chữa trị tâm linh của cậu.

Tiểu Duệ Duệ đang ngồi trên thảm vịt vàng bé nhỏ, bé rất thích đè ép các loại âm thanh vịt nhỏ cạc cạc kia, trẻ con tuổi này đều thích nghe tiếng động, hơn nữa bé gần đây có một tật xấu —

Cắn đồ vật.

Bình thường bé chỉ có yêu thích cắn núm vú cao su, gần đây có lẽ sắp mọc răng, cảm thấy răng ngứa hay là thế nào, cắn đồ càng thường xuyên, thấy cái gì cũng phải cắn hai cái, núm vú cao su a, đồ chơi a, ngón tay của Phó A Bảo a, thậm chí ghế sofa cũng phải cắn hai cái.

Bé gặm cũng bất động, thế nhưng mỗi lần nước miếng đều muốn rớt một bãi lớn.

Liền ví dụ hiện tại đi, bé đang nhét vịt vàng bé nhỏ không chênh lệch nhiều so với đầu bé lắm vào trong miệng, nhưng là nhét không lọt, cắn lại không cắn nổi, nước miếng liền nhóp nhép rơi xuống, nhìn ra Phó A Bảo hắc tuyến không thôi, bộ dáng ngốc nghếch này của con trai nhất định là giống Trịnh Cảnh Đồng, cậu có thể khẳng định, cậu khi còn bé khẳng định không như vậy! Quá ngốc rồi!

Trịnh Cảnh Đồng về đến nhà chính là nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, kết hôn thật tốt!

____________

À các thím nè các thím đọc trên wattpad dạo này có hay bị lỗi không? Bộ mới ta mới up chap 1 hôm qua tđn toàn bị lỗi, cơ mà lỗi mỗi trên đt, còn trên lap thì nó vẫn bình thường =.=" Có khi nào chỉ một mình điện thoại của ta bị thế không a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận