Phó A Bảo luôn cảm thấy gần đây không thoải mái, luôn có cảm giác muốn ói, có điều chỉ là có chút, cũng không phải quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, cậu cũng không yên tâm, bởi vì còn có một tuần nữa là thi học kỳ, đang bị Phó Trạch Văn túm lấy ôn tập đây.
Đây là "Hoạt đông" tổ chức hằng năm của Phó gia, một năm 2 lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Phó Trạch Văn cũng không hi vọng Phó A Bảo có thể trở thành học sinh xuất sắc, điều này quá làm khó dễ người ta, không có tâm, hắn chỉ có thể yêu cầu Phó A Bảo thi không bị 0 điểm!
Không phải Phó Trạch Văn khoa trương, Phó A Bảo thật sự thi bị 0 điểm, không phải giở tính trẻ con không làm, mà là thật sự sẽ không làm!
Một nhà 4 khẩu, ngoại trừ Phó A Bảo thì 3 người trước đây đều là học sinh xuất sắc trong trường, thành tích đều là đứng thứ nhất, không những thành thích học tập tốt, những phương diện khác năng lực đều rất xuất chúng, cũng là cán bộ học sinh.
Nhưng tới Phó A Bảo gen này có vấn đề.
Lúc năm nhất tiểu học yêu cầu trong nhà đối với Phó A Bảo là 80 điểm.
Lúc năm nhất sơ trung yêu cầu trong nhà đối với Phó A Bảo là đạt yêu cầu.
Lúc năm nhất cao trung yêu cầu trong nhà đối với Phó A Bảo là không đội sổ.
Sau đó đến đại học, yêu cầu trong nhà đối với Phó A Bảo đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, được gọi là thấp kém a!
— chỉ cần thi không bị 0 điểm chính là thắng lợi!
Trước khi thi Phó Trạch Văn sẽ đối với em trai mình tiến hành đột kích học bổ túc, không cầu Phó A Bảo hiểu bao nhiêu, chỉ cần hơi hơi hiểu một chút thi không bị 0 điểm là được.
Kỳ thực dựa vào thành tích to lớn của Phó A Bảo căn bản không thể lên level, Phó Trạch Văn nhét tiền vào mới không khiến cậu lưu ban, cũng có loại mặc kệ thi bao nhiêu điểm đều có thể tốt nghiệp trường học, nhưng mà bình thường đều rất loạn, Phó gia đương nhiên đơn giản không cần Phó A Bảo đi học học ở đâu, vì thế liền cúng cho trường học hiện tại của Phó A Bảo không ít tiền, đối với đại học bình thường mà nói, là khoản tiền không nhỏ.
"Ca, anh giảng cái loạn thất bát tao gì đây, em nghe đều không hiểu." Phó A Bảo nhìn đống sách giáo khoa mà hoa cả hai mắt, đây là thứ quái quỷ gì đây a, đây là thứ dành cho người học sao?
Trán Phó Trạch Văn nổi gân xanh lên: "Anh không giảng em khẳng định thi 0 điểm! Đừng trách anh không sớm nói cho em biết, em chỉ cần làm bài một một 0 điểm, tất cả thẻ tín dụng anh đưa cho em đều ngừng hết!"
"Ai?! Làm sao như vậy!" Phó A Bảo bắt đầu kêu gào, cậu xô đẩy Phó Trạch Văn ngồi bên cạnh xuống sàn nhà, "Ca anh làm sao lại tàn nhẫn như vậy, anh ngừng thẻ tín dụng của em nghỉ hè của em làm sao qua nổi a!"
Thế là Phó Trạch Văn thực hiện lời hứa của mình, thật sự đem thẻ tín dụng của Phó A Bảo ngừng lại, khiến cho Phó A Bảo nghỉ hè chỗ nào cũng không thể đi, cũng không thể đi ra ngoài đi lung tung cũng không thể ở nhà đào bảo vật, thậm chí ngay cả thẻ game cũng không thể mua!
Phó A Bảo hướng Phó Minh Hứa Dung từ ăn vạ đến làm nũng, thế nhưng không có tác dụng, Phó Trạch Văn giống như Môn Thần đứng bên cạnh cửa, nói không được là không được!
(Môn Thần là tranh hộ pháp dán trên cánh cửa)
Môn Thần
"Ngày mai chính là tiệc sinh nhật của Cảnh Đồng, anh cũng không quản em và y có cái gì không hợp nhau, nói chung em đến nhà y không thể vung ra cái bản mặt mất hứng, bằng không khai giảng cũng đừng nghĩ dùng thẻ tín dụng!" Phó Trạch Văn biết rõ cá tính của em trai mình, cực kỳ tùy hứng, nhìn nó ghét Trịnh Cảnh Đồng như vậy, không chắc đến hôm đó sẽ làm ra sự tình không ổn nào, mình vẫn nên là dự phòng trước đi.
"Nha." Phó A Bảo chép chép miệng đáp một tiếng, kỳ thực trong lòng cậu đã sớm nói thầm, hừ, nếu không phải nghĩ cho tương lai của mình, mình mới không để cho tên sắc ma kia nhìn thấy sắc mặt tốt ni!
Đê tiện vô sỉ hạ lưu như vậy còn muốn tổ chức sinh nhật? Phi! Nên để đại gia hỏa nhìn thấy bản mặt hèn mọn đích thực của y!
Thấy Phó A Bảo dáng vẻ bất đắc dĩ Phó Trạch Văn lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra em trai mình có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng có quan hệ gì, trước đây Phó A Bảo cũng không thích Trịnh Cảnh Đồng, chính là không ưa, phản ứng cũng không lớn lắm, có thể sau khi gặp ngẫu nhiên ở làng du lịch đã không thoải mái, hai người đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nhưng nhìn Trịnh Cảnh Đồng bên này lại thật giống như không có chuyện gì, y còn giúp đỡ khó khăn của Phó A Bảo ni.
Vậy A Bảo nhà mình một mình dằn vặt lung tung gì đó a? Hỏa khí này đến không hiểu ra sao a.
***
Ngày diễn ra tiệc sinh nhật của Trịnh Cảnh Đồng, người nhà họ Phó ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, cùng đi đương nhiên còn có bạn gái của Phó Trạch Văn Đới Tuyết Dao.
Đới Tuyết Dao hôm nay mặc rất đẹp, quần lụa mỏng màu hồng nhạt quá gối, trang điểm tinh xảo, đồ trang sức là Hứa Dung hôm nay đặc biệt lấy từ trong hòm trang sức của mình ra phối hợp, thật sự đã coi cô là một nửa con dâu rồi.
Đới Tuyết Dao tuy không phải mỹ nữ hàng đầu, thế nhưng khí chất rất thoải mái, cùng Phó Trạch Văn anh tuấn đứng cùng một chỗ rất xứng. Hôm nay cô phi thường vui vẻ, tuy rằng cùng Phó Trạch Văn nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, nhưng được đưa tới tham dự tiệc rượu lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên, đây xem như là Phó gia đồng ý cô, muốn dẫn cô tới chỗ xã giao nhà bọn họ.
Nghĩ đến lúc tháng 10 mình sẽ cùng Phó Trạch Văn đính hôn Đới Tuyết Dao trong lòng liền một trận hạnh phúc, còn 3 tháng, cô thật sự hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Cô đối với Phó gia phi thường hài lòng, ngoại trừ Phó A Bảo, cô đúng là không lọt mắt Phó A Bảo, làm sao cũng không có có biện pháp thích ở chung, tuy rằng bình thường không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng thật sự rất phiền Phó A Bảo.
Trong lòng cô, Phó A Bảo chính là nhị thế tổ vô công rồi nghề, cái gì cũng không làm, kiên trì tiêu tiền, cả ngày toàn quấn quít lấy Phó Trạch Văn giúp cậu cái này giúp cậu cái kia, cũng may nhờ Phó Trạch Văn kiên nhẫn được, nếu là cô đã sớm không nhịn được.
Cô thay Phó Trạch Văn khó chịu, rõ ràng chỉ có một mình Phó Trạch Văn vì công việc trong nhà, nhưng Phó Mình cùng Hứa Dung rõ ràng yêu thương Phó A Bảo, muốn cái gì được cái nấy, làm sai chuyện gì cũng chưa bao giờ quở trách, thật ra là nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ bị quăng ngã ngậm trong miệng còn sợ tan, mà Phó A Bảo thì lao tâm lao lực giúp đỡ gia đình, không có ai khen hắn không nói còn phải ứng phó với Phó A Bảo rắc rối.
Cũng may Phó A Bảo tuổi cũng không nhỏ, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, sau này cũng sẽ thành gia lập nghiệp, đến lúc hai nhà là có thể tách ra. (bắt đầu ghét bánh bèo tỷ này rồi ếiiii U_U)
Chuyện duy nhất khiến Đới Tuyết Dao cao hứng, là Phó Minh và Hứa Dung chuẩn bị để Phó Trạch Văn tiếp quản sự nghiệp gia tộc, nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, trong nhà tiếp tục cưng chiều cũng không hữu hiệu, không có bản lĩnh thật sự, lúc thật sự muốn làm việc thì không được.
Người nhà họ Phó đương nhiên không biết Đới Tuyết Dao đang suy nghĩ gì, bọn họ đã đến Trịnh gia, tiệc rượu chính là tiến hành vào buổi tối, lúc này cũng không sớm không muộn, người chỉ hơn nửa.
"Sau này không được giở tính trẻ con biết chưa?" Gần trước khi vào cửa Phó Trạch Văn lại dặn dò Phó A Bảo một lần, còn thay cậu sửa lại cà vạt.
"Nha." Phó A Bảo phồng miệng.
"Không cho phép phồng miệng!" Phó Trạch Văn nhìn dáng vẻ Phó A Bảo như vậy liền giận.
"Nha." Phó A Bảo lại bắt đầu bẹp miệng. (=)))))) đm em đáng yêu thế này bảo sao anh Đồng chả gẫy rạp =))))
"..." Phó Trạch Văn đỡ trán, đây thực sự là em trai khiến hắn hắn thao nát tâm a.
Năm người vừa vào cửa Trịnh Cảnh Đồng liền phát hiện bọn họ, sau đó liền nhanh chóng đi về phía bọn họ, trong mắt mang theo chút kinh hỉ lại có chút thấp thỏm.
Y còn tưởng Phó A Bảo sẽ không tới, dù sao Phó A Bảo luôn nói chán ghét y, có điều mình làm loại chuyện đó, bị chán ghét cũng là chuyện đương nhiên.