Hai người đây là lần đầu tiên làm ở trong suối nước nóng, tất cả cảm giác đều vô cùng mới mẻ, cả người Phó A Bảo đều choáng váng, cậu có lẽ có chút chút say tắm, sắc mặt ửng hồng, cả người đều rất không đúng, mềm mại vô cùng.
Trịnh Cảnh Đồng nhưng lại cảm giác nếm được ngon ngọt, y phát hiện thân thể lộ thiên khiến Phó A Bảo càng thêm mẫn cảm, có lẽ là bởi vì có loại cảm giác xấu hổ sợ bị người phát hiện đi, gió hơi hơi thổi một chút người dưới thân liền vô cùng khẩn trương, cả người căng cứng, không dám phát ra âm thanh, chỗ đó cũng co rút đến lợi hại, thật sự thoải mái, vô cùng kích thích.
Kỳ thực chỗ này căn bản sẽ không có người ngoài tới, chỉ có hai người bọn họ mà thôi, thế như Phó A Bảo chính là sợ hãi, vô cùng không có cảm giác an toàn, thế nhưng kỳ lạ chính là, cậu vừa mới lại phi thường hưng phấn, hiển nhiên rất thích phương thức hoan ái này, nhưng là lại không ngăn nổi cảm giác xấu hổ đáy lòng, loại mâu tâm lý thuẫn này xuất hiện phản ứng thành thực trên thân thể, hiệu quả là dị thường tốt.
Làm trong nước bao giờ cũng có đủ loại bất tiện, sợ trượt còn có vấn đề nước vào, các loại lo lắng, Phó A Bảo đều lo bị trượt, cho nên luôn gắt gao leo trên người Trịnh Cảnh Đồng, cậu phát tiết qua một lần, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng vẫn chưa có, thế nên Trịnh Cảnh Đồng đầu óc xoay một cái liền nghĩ ra một ý kiến hay.
Y ôm Phó A Bảo vào phòng cọ rửa thân thể cho cậu, sau đó từ trong hành lý lôi ra một tấm vải, đó là một bộ quần áo màu lam sẫm, màu sắc không đáng ngạc nhiên, cũng không trong suốt thế nào, thế nhưng kiểu dáng thực sự là tuyệt!
Là một cái áo tắm học sinh kiểu Nhật, KIỂU NỮ!!! LIỀN THỂ!!!
(Liền thể là kiểu quần liền áo)
Áo tắm mà anh Đồng mua cho em Bảo như thế này đây
Trịnh Cảnh Đồng nhẫn nhịn kích động nói với Phó A Bảo: "A Bảo, em xem anh đều chưa có gì đó đâu, em thay quần áo chúng ta tiếp tục có được hay không?"
Phó A Bảo kỳ thực căn bản không đồng ý, quần áo này căn bản không phải dành cho nam nhân mặc có được hay không! Hơn nữa cậu vừa mới phát tiết xong không muốn động đậy, thế nhưng nghĩ tới mấy lời lúc trước Trịnh Cảnh Đồng nói cậu lại bắt đầu nghĩ nhiều, lo lắng nếu cậu không đáp ứng Trịnh Cảnh Đồng sẽ không cao hứng, sau đó nhiều lần sẽ thay lòng, cậu nhưng là A Bảo đại nhân, sao có thể ngay cả trái tim hèn mọn này của Trịnh Cảnh Đồng cũng không bắt được!
Mặc thì mặc! "Nha, hiếm có một lần ra nước ngoài, vậy em liền cố hết sức mặc một lần được rồi, anh đừng cho là em thích thế, em đây là hôm nay tâm tình đặc biệt tốt cho anh phúc lợi, anh cũng đừng có mà đắc ý hí hửng." Phó A Bảo phát ra uy hiếp không cường liệt lắm.
Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu biểu thị cảm tạ vạn phần: "Ừ, anh biết A Bảo em tốt nhất, anh yêu em nhất đấy." Y ôm Phó A Bảo hôn liên tục.
"Được rồi được rồi, em biết em tốt, quần áo đưa em, nói nhiều như vậy không phải muốn dỗ em mặc cho anh xem sao, cũng không biết anh ở đâu ra nhiều sở thích cổ quái kỳ lạ như thế." Phó A Bảo cau mày lăn qua lộn lại áo tắm nhìn, "Sớm biết sẽ không nói cho anh biết sở thích của em, em thích cosplay, thế nhưng cũng không phải dùng vào lúc này a, anh học tới đúng là nhanh, chính là không học cái đứng đắn, em đều xấu hổ thay anh. Đây nhất định là mua trên mạng đi? Anh cũng không ngại mang tới Nhật Bản, tính kế đã lâu a, hừm!"
Trịnh Cảnh Đồng vui rạo rực nhìn Phó A Bảo, bị nói như vậy y không có chút tức giận nào, A Bảo nhà y chính là khẩu thị tâm phi, ngạo kiều lắm đấy, kỳ thực chính là xấu hổ mà thôi.
Vừa mới làm qua, cho nên trên người Phó A Bảo cũng không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm mà thôi, cậu để trần như thế ngược lại không cảm thấy xấu hổ, trái lại mặc quần áo cảm thấy có chút xấu hổ, liền đỏ mặt nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Anh trước tiên xoay người, không cho phép nhìn!"
Trịnh Cảnh Đồng không vui nói: "Nhưng A Bảo em không biết mặc thế nào đâu, em nhìn chỉ em a."
"Em sao có thể ngay cả quần áo cũng không mặc được, anh nghĩ em thiểu năng a!" Phó A Bảo một cái tát bay tới, "QUAY QUA CHỖ KHÁC!" Chỉ là một tấm vải mà thôi, cậu còn có thể không mặc được! Cậu mặc quần áo cos không biết đã bao nhiêu, thế nào mà chưa từng thấy, một cái áo tắm nho nhỏ có thể làm khó cậu sao! Hừm!
"Nha." Trịnh Cảnh Đồng bất đắc dĩ ở trên Tatami xoay người, ngồi đưa lưng về phía Phó A Bảo.
(Tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau.)
Phòng Tatami
Phó A Bảo đứng dậy, chân cậu còn có chút nhuyễn, Trịnh Cảnh Đồng hàng này thật sự là quá phận, ở trong nước tốt thế nào mà làm tới kịch liệt như vậy!
Đồ bơi rất co dãn, Phó A Bảo trước tiên xỏ hai chân vào, sau đó từ hông kéo lên, cuối cùng xỏ hai tay vào, cẩn thận chỉnh sửa cầu vai, ừm, vậy là xong rồi.
Có điều dù sao cũng là áo tắm của nữ, vấn đề cấu tạo, phía dưới bị bó tới không quá thoải mái, sau đó còn có cầu vai, vai xẻ cũng quá nhỏ đi, cảm giác hơi hơi dùng lực một chút liền muốn rách, tiếp đó sau lưng cơ hồ là trống, cũng quá tiết kiệm vải, quá xấu hổ, Trịnh Cảnh Đồng đại sắc ma này!
"A Bảo, mặc xong chưa?" Trịnh Cảnh Đồng đưa lưng về phía Phó A Bảo, y cố gắng nhẫn nhịn không xoay người, cảm thấy nghe âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt phía sau cũng rất khiến người ta chờ mong, khiến y cảm thấy rất hưng phấn, y đang tưởng tượng dáng vẻ A Bảo mặc quần áo.
"Xong...... Xong rồi". Phó A Bảo cảm thấy đứng không tốt lắm, liền lại ngồi xuống, còn dùng khăn tắm che nửa người dưới, cậu thật sự là cảm thấy quá xấu hổ.
Trịnh Cảnh Đồng cười hi hi xoay người lại, nhìn thấy Phó A Bảo che một nửa ủy khuất nói: "A Bảo em đã đáp ứng anh rồi mà, che như thế với không che thì khác nhau chỗ nào a." Nói qua bắt đầu sờ tới, "Nhanh cho anh nhìn một chút đi mà."
Phó A Bảo ỡm ờ, cuối cùng rốt cục cả người đều lộ ra trước mắt Trịnh Cảnh Đồng, sắc mặt cậu ửng đỏ, Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy trợn mắt lên, vừa nãy nhẫn nhịn không làm đến cùng đúng là đáng giá, không phải là chờ tới thời khắc này hay sao, quả thực mở rộng tầm mắt!
Có điều đây còn chưa phải mục đích chủ yếu nhất của ngày hôm nay, áo tắm ảo diệu này cũng không phải bình thường, cái này còn chưa có thể hiện ra đâu, phải xuống nước mới biết chỗ tốt.
Trịnh Cảnh Đồng ôm Phó A Bảo vào trong lòng hết sờ lại hôn, y yêu chết cái vẻ tương phản mãnh liệt của vải màu xanh lam đậm và làn da trắng như tuyết của Phó A Bảo này, còn có hai chân to dài trắng nõn nà, quả thực khiến người ta phải rớt nước miếng, trơn bóng, tại sao A Bảo của y được người ta yêu thích như thế chứ! Thực sự là muốn lập tức ăn ngay vào trong bụng!
"A Bảo, chúng ta lại đi ngâm suối nước nóng một lần nữa đi." Trịnh Cảnh Đồng một tay vuốt ve đùi Phó A Bảo, một tay ở sau lưng Phó A Bảo dao động.
"Còn ngâm nữa? Chúng ta cũng đã ngâm xong rồi." Phó A Bảo không quá nguyện ý, ngâm một lúc còn được, ngâm lâu cậu sẽ cảm thấy có chút choáng, vừa nãy chính là, sau khi choáng sẽ mặc kệ Trịnh Cảnh Đồng bài bố, cậu không thích đâu.
Cậu đã quen Trịnh Cảnh Đồng vừa nói chuyện tay chân vừa táy máy, sờ như thế nào cậu đều có thể tiếp nhận, tam quan sau khi bị đổi mới, chút dứt khoát trình độ này chính là chút lòng thành rồi.
"Nhưng mặc áo tắm không xuống nước rất kỳ quái a, em để anh nhìn chút đi mà." Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục dụ dỗ.
"Ờ, được rồi, chỉ một lúc thôi nha, ngâm lần nữa em đều sẽ ngâm tới nhăn nheo mất."
(Các thím mà tắm lâu hay ngâm nước lâu thì da tay sẽ bị nhăn lại ý)
Sau khi nghỉ ngơi một lúc Phó A Bảo khôi phục chút khí lực, cậu lúc này không cần Trịnh Cảnh Đồng ôm, tự mình chận rãi đi về phía suối nước nóng, sau đó cẩn thận đi xuống hồ, Trịnh Cảnh Đồng ở phía sau nhìn quả thực muốn chảy máu mũi, nếu như nơi này là bể bơi thì tốt hơn rồi, càng có bầu không khí tốt hơn.
Phó A Bảo sau khi xuống nước cơ hồ đều rúc toàn bộ cơ thể vào trong nước, để lại cái đầu ở bên trên, sau đó đỏ mặt nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Lần này vừa lòng chưa?"
Khăn tắm quấn phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng rơi xuống nước, sau đó ngồi vào bên cạnh Phó A Bảo nhẹ giọng nói: "A Bảo em không phải bơi không tốt đúng không, anh dạy cho em đi."
Phó A Bảo hắc tuyến không thôi: "Anh có bị bệnh không, nơi này là suối nước nóng cũng không phải bể bơi, chỗ lớn thế kia sao đủ bơi!" Nếu như bể bơi công cộng còn tốt, nơi này là bể tắm nhỏ đơn trong phòng, hai nam nhân lớn ở đây bơi? Nước sâu còn chưa tới em có được hay không? Bơi cái sợi len a bơi!
Có điều Trịnh Cảnh Đồng rất kiên trì, Phó A Bảo tâm nói đây là muốn chơi Anime đi? Mặc quần áo cos còn chưa đủ, còn muốn ngay cả cảnh động tác đều cos một hồi, chuyên nghiệp này của y còn muốn chuyên nghiệp hơn a! Được được được, dù sao cũng đã bộ dáng này, liền thỏa mãn biến thái này một chút đi, thực sự là phiền phức.
"Đúng, tay phải rẽ nước như thế mới được." Trịnh Cảnh Đồng sử lại tư thế rẽ nước của Phó A Bảo, tiếp đó qua một hồi lại nói chân Phó A Bảo đạp nước không đúng, lại để y đỡ tay bên cạnh, sau đó dùng chân đạp nước, "Thử lại chút xem, anh thấy còn có chỗ chưa đúng đâu."
"Nha." Phó A Bảo rất phối hợp, Trịnh Cảnh Đồng thực sự là bé ngoan, còn thực sự dạy cậu bơi, không có táy máy tay chân thực sự là hiếm thấy.
Kỳ thực cậu không biết, Trịnh Cảnh Đồng đang chờ cậu, chất liệu của áo tắm trên người cậu vô cùng đặc biệt, sau khi ngâm nước càng ngày càng trong suốt, từ màu lam đậm ban đầu đã biến thành màu lam nhạt, sau đó màu sắc càng ngày càng nhạt, kỳ quái là cũng không có bạc màu, là tự nhiên thay đổi thành màu nhạt. Vải đều bó sát dính vào người, vô cùng trong suốt, phủ trên da có thể thấy rất rõ ràng, đây là mặt trái, nếu như là mặt phải phỏng chừng càng không được, Trịnh Cảnh Đồng nghĩ một chút liền cảm thấy muốn lau máu mũi.
Có điều đây còn chưa phải năng lực cao nhất, năng lực cao lát sau mới tới cơ.
Phó A Bảo phát hiện áo tắm trên người mình xúc cảm là lạ, vừa nãy còn cảm thấy có chút chặt, hiện tại cảm thấy có chút lỏng ra, chẳng lẽ là sau khi thích ứng liền lỏng a? Nhưng đây là ở trong nước, làm sao sẽ.
Cậu ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng một lát sau cậu cảm thấy không được bình thường, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình! Áo tắm này hỏng rồi a!
Bụng, ngực, còn có phía dưới, đều có rất nhiều đường rách, không trách cảm thấy càng ngày càng lỏng ra, cậu còn đưa tay sờ sờ mặt sau, vải ở mông cũng xảy ra vấn đề a, rất nhiều chỗ rách, hơn nữa vải còn trở nên đặc biệt trong suốt, cả người nhìn qua cực kỳ dâm loạn!
Đây là quần áo rách rưới gì a!
Phó A Bảo ngẩng đầu muốn chất vấn Trịnh Cảnh Đồng, nhưng lại phát hiện hai mắt Trịnh Cảnh Đồng phát sáng đánh giá trên người cậu, vừa nhìn là biết dự mưu đã lâu a! Lần này cậu cũng không kịp nghĩ tới xấu hổ, một mạch bò khỏi bể bơi chạy vào trong phòng, cậu cảm thấy biểu tình của Trịnh Cảnh Đồng không đúng, khát khao như thế, sau đó y nhất định phải chịu tội, vẫn là nhanh chóng thay lại đống quần áo rách nát này đi.
Trịnh Cảnh Đồng đâu có thể buông tha Phó A Bảo như thế, kỳ thực y vốn là không muốn làm ở trong hồ, vừa nãy đã làm trong nước, hiện tại liền đi vào phòng làm đi, cũng không ở trên Tatami, liền ở trên sàn gỗ hành lang làm là được rồi, cũng coi như là lộ thiên đấy, thừa dịp bóng đêm đặc sắc.
Thế là Phó A Bảo vừa mới đi lên y cũng đi nhanh theo sau, thuận tiện chặn người lại ở hành lang gian ngoài.
"Ê — Anh buông tay!" Phó A Bảo giãy dụa liên tục, cậu cảm giác mình hiện tại chính là cừu non đợi làm thịt, trên người xưa nay chưa từng mặc qua quần áo xấu hổ như thế có được hay không! Cảm giác hơi động quần áo sẽ rách tan toàn bộ, ngay cả giãy dụa cũng không dám quá dùng sức.
Cậu toàn lực đều không đấu lại Trịnh Cảnh Đồng, huống chi là giữ lại thực lực, chưa tới 2 3 cái đã bị Trịnh Cảnh Đồng chế phục rồi, cả người nằm sấp trên hành lang làm bằng gỗ thở dốc, áo tắm trên người đã lộn xộn đến rối tinh rối mù, phỏng chừng tùy tiện xé một cái là có thể phá tan toàn bộ.
Thế nhưng đôi khi nửa kín nửa hở còn có sức hấp dẫn hơn so với trần truồng, Trịnh Cảnh Đồng nuốt một ngụm nước miếng liền nhào tới!