Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Xài tiền dễ vay tiền khó, Đới Tu Văn và Lý Tú Vân cả đời làm giáo viên, chưa từng vay tiền ai, cho người khác mượn tiền đúng là từng có, lúc trước thời điểm phá dỡ rất nhiều thân thích hỏi mượn tiền nhà họ, thêm vào Đới Tuyết Dao có bạn trai nhà giàu, thân thích đến làm tiền cùng muốn ham món lợi nhỏ tiện nghi cũng nhiều lên, cho nên lần lượt cho mượn qua một ít, con số không phải rất lớn, sau này phần lớn đều trả, không trả lại trên căn bản liền tuyệt giao.

Đới gia muốn mượn tiền, chủ yếu có 2 cách, một là hỏi thân thích, hai là hỏi đồng nghiệp, nhưng bọn họ đều không quá hạ mặt đến.

Chuyện của Đới Tuyết Dao không có thân thích nào là không biết, mọi người đều biết cô ta sắp gả vào nhà giàu hưởng phúc, tin tức sắp đính hôn lưu truyền đến mức sôi sùng sục, tất cả mọi người chờ cô ta phát đạt, hưởng chút lợi ích.

Hiện tại đi vay tiền, khoe khoang với mọi người việc con gái nhà bọn họ kết hôn với Phó gia, không chỉ khoe khoang, hiện tại Phó gia còn muốn hỏi bọn họ lấy tiền, bọn họ không bỏ ra nổi, cho nên mới đến mượn.

Lời này có thể nói được ra khỏi miệng?

Đới Tu Văn và Lý Tú Vân không biết người khác gặp phải loại tình huống này có thể nói ra được miệng hay không, ngược lại hai người bọn họ nói không ra được, vậy sau này ở trước mặt thân thích một chút mặt mũi cũng không có.

Nhưng hỏi vay đồng nghiệp cũng là vấn đề, công việc của Đới Tuyết Dao không còn, đương nhiên không có đồng nghiệp gì cả, hiển nhiên không mượn được tiền, vậy chỉ có Đới Tu Văn và Lý Tú Vân đi mượn.

Nhưng 2 người cũng đã hơn 50 tuổi, cũng không phải thanh niên mới vừa nhập chức, ở trong trường học đợi nhiều năm như vậy, bình thường kiêu căng tự mãn, sau khi con gái có tiền đồ, thì càng thêm đắc ý, trong lời nói thường thường đem con gái ca tụng lên trời, các đồng nghiệp phi thường hâm mộ, ai cũng khen bọn họ phúc khí tốt.

Cho nên bọn họ vẫn là không kéo xuống được mặt mũi đi vay tiền, mượn tiền thanh danh liền mất hết.

Ba người ở nhà than thở, trước tiên không nói chuyện mượn tiền, coi như không cần vay tiền cuộc sống sau này của bọn họ cũng sẽ không dễ chịu, đột nhiên từ căn phòng trong trung tâm thành phố biến thành phòng nhỏ khu vực xa xôi, dù là ai cũng sẽ cảm thấy không đúng, bọn họ có thể tưởng tượng mọi người sẽ nói bọn họ thế nào, nghị luận bọn họ.

Nếu như còn muốn vay tiền, vậy thì càng khủng khiếp, danh tiếng liền toàn bộ phá hủy.

Cho nên thương lượng đến cuối cùng, 3 người quyết định không vay tiền, vậy cũng chỉ còn một con đường, khoản tiền cho vay.

Kỳ thực Đới Tuyết Dao là nghiêng về phía vay tiền thân thích, cái này tương đối an toàn, xuất phát từ tình cảm thân thích trong lúc đó nên cũng sẽ không lấy lãi, hơn nữa khoản thời hạn cũng khá dư dả, thế nhưng Đới Tu Văn và Lý Tú Vân kiên quyết không đồng ý, bọn họ sống lâu như vậy, sợ nhất chính là danh tiếng chịu tổn hại vãn tiết không giữ được. (vãn tiết: khí tiết tuổi già)

Nếu như tại 6 năm trước, bọn họ phỏng chừng sẽ cúi đầu hướng thân thích đồng nghiệp vay tiền, thế nhưng ngày hôm nay sau 6 năm, bọn họ không làm được, tư thái kẻ có tiền khoe ra tới quá mức, hiện tại thu lại đều thu không trở về.

Cho nên cuối chùng 2 người liền quyết định dùng khoản vay ngân hàng từ thế chấp nhà, tiền bọn họ mượn không ít, hơn nữa dựa theo lương từng người, thời gian ngắn không trả nổi, cho nên thế chấp nhà là biện pháp tốt nhất. Đương nhiên không phải phòng ở hiện tại này, mà là phòng nhỏ sau đó sẽ phân tới kia.

Đới Tuyết Dao cũng không thể nào tình nguyện, cô ta vốn yêu tiền, yêu cuộc sống châu báu cùng xa xỉ danh quý, thế nhưng vì thả dài dây câu cá lớn cô vẫn không có ở trước mặt Phó Trạch Văn biểu lộ ra mà thôi, sau khi chia tay với Phó Trạch Văn cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa, trước giả bộ là vì muốn có nhiều tiền hơn, hiện tại giả bộ dùng vào cái gì.

Hướng khoản tiền cho vay của ngân hàng cùng hướng bạn bè thân thích vay tiền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cái phía trước phải trả không ít lãi, này hoàn toàn là tiền bỏ ra, còn vay tiền bạn bè thân thích có lãi, cô là con một, hơn nữa cha mẹ lớn tuổi, cô cảm thấy tài sản của cha mẹ sau này cũng sẽ là của cô, cô không muốn tài sản của mình vô hình trung giảm bớt, so với mặt mũi, cô càng yêu tiền. (Ôi đm vl con gái -_-)

"Vậy con nói làm sao bây giờ, không đi vay tiền vậy chỉ có khoản tiền cho vay của ngân hàng, bằng không đâu có chỗ nào còn tiền." Lý Tú Vân tuy rằng không đành lòng đánh con gái, nhưng trong lòng đối với Đới Tuyết Dao vẫn là đầy bụng tức giận, "Dù sao mẹ và cha con là không kéo được xuống mặt mũi đi vay tiền, con nếu có biện pháp thì tự mình đi vay tiền đi, chỉ cần con có thể mượn được, nhà chúng ta liền trả lại hết.

Đới Tuyết Dao tâm nói vốn là trả lại hết, nghe lời này chẳng lẽ còn muốn để một mình sao? Lúc trước thời điểm phá dỡ tên trên giấy chứng nhận bất động sản viết không phải con, khoản phá dỡ không phải tên con, con nếu như lòng dạ ác độc một chút liền không quản chuyện này, bây giờ nói giống như là đều là trách nhiệm của con vậy, tình cảm sáu năm qua hai người đều không có hưởng phúc đều không có xài tiền, tiền đều tiêu vào trên một mình con sao?

Nghĩ tới đây cô ta còn có chút oán giận Lý Tú Vân, nếu không phải dạy bảo ân cần lúc trước của người mẹ này, nói bình thường không thể muốn tiền Phó gia, không thể nhận lễ vật có giá trị, vậy bây giờ chính là cảnh tượng khác, không còn bạn trai không vào nhà giàu, tốt xấu còn có tiền kề bên người, hiện tại ư, cái gì cũng không có!

Hao phí thanh xuân sáu năm mà cái gì cũng không có được, trái lại phải bỏ ra rất nhiều tiền, món nợ trên lưng mạc danh kỳ diệu.

Bất quá bây giờ nói những lời này hình như cũng không còn tác dụng gì nữa, hiện tại phải giải quyết vấn đề tiền, Đới Tuyết Dao suy nghĩ một chút, quyết định đi vay mấy người bạn bình thường thân thiết, bạn bè trong tòa soạn đương nhiên là không thể nào, mấy người kia căn bản không thể gọi là bạn bè, vậy cũng chỉ có bạn học cũ trước đây.

Đới Tuyết Dao cùng mấy nữ sinh trong ký túc xá thời đại học sống chung tới không tệ, bình thường thường xuyên liên lạc, hơn nữa cô biết mấy nữ sinh này đều lấy chồng không tệ, đương nhiên không thể so với Phó gia, thế nhưng trong nhà có nhà có xe có khoản tiết kiệm, ở không phải biệt thự cũng là khu nhà cao cấp, cho nên tiền nhất định là có, chỉ xem có nguyện ý cho mượn hay không.

Đới Tuyết Dao mơ hồ có chút hối hận, nếu như cô lúc trước không có làm sự kiện kia, vậy bây giờ khẳng định đã gả cho một người chồng thật tốt, không sánh được với Hạ Tình, nhưng so với 4 nữ sinh khác trong ký túc xá cô tự nhận vẫn là hơn.

Hiện tại cô đều đã 28, tuy rằng bề ngoài vẫn gọn gàng xinh đẹp, nhưng tình yêu 6 năm với Phó Trạch Văn mọi người đều biết, sau này tìm đối tượng phỏng chừng có chút khó, khẳng định ít nhiều sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Thêm vào trong nhà còn phải cõng món nợ trên lưng, cô cảm giác lo lắng cho tiền đồ của mình, cũng không thể thời điểm kết hôn trong nhà vẫn còn đeo khoản nợ đi, của hồi môn của cô làm sao bây giờ, đem toàn bộ nợ nần trả hết trong hai năm khẳng định không làm nổi, thế nhưng tuổi của cô không ít, nếu như một hai năm cũng không thể kết hôn cô liền qua 30 tuổi, cô không muốn đầu 3 vẫn chưa thể kết hôn.

Quên đi, nghĩ nhiều vô ích, hay là trước tiên đi vay tiền đã, trước tiên đem giải trừ nguy cơ trước mắt rồi nói.

Đới Tuyết Dao liên lạc với mấy bạn học thân thiết lúc trước kia, ban đầu cô cũng chưa nói lý do vay tiền, thế nhưng tiền cô mượn con số không nhỏ, đối phương đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.

Đới Tuyết Dao hết cách rồi, liền đem đầu đuôi sự việc thêm mắm dặm muối một phen nói với bạn học, đó là một bê bối, cô lường trước Phó Trạch Văn cũng không mặt mũi đem chân tướng truyền tin, đây chính là dính tới mặt mũi Hạ Tình.

Thế là nguyên nhân chia tay trong miệng cô ta liền hoàn toàn biến dạng, Phó Trạch Văn đã biến thành tra nam vứt bỏ cô, thay lòng hối hôn thì thôi, thậm chí còn đem tất cả trước kia cho cô cửa sau đòi trả lại.

Cô nói tới mức tượng mô tượng dạng thanh lệ đều khóc không ra tiếng (*), nghe xong mọi người tin cô, cảm thấy Đới Tuyết Dao mệnh khổ. Thế nhưng đồng tình cũng không thể làm ra tiền, các cô coi như cho vay tiền cũng không mượn được bao nhiêu, một người vài vạn khối đi, có hai người chỉ đáp ứng cho mượn 10 ngàn, dù sao tiền trong nhà có lúc không phải một người làm chủ, hơn nữa cũng không biết Đới Tuyết Dao lúc nào có thể trả, cho nên số tiền cũng không lớn.

(Tượng mô tượng dạng: Bộ dáng cường điệu hoặc long trọng.

Thanh lệ: thanh: âm thanh; lệ: nước mắt)

Đới Tuyết Dao có hơi thất vọng, sau đó cô ta nghe được một bạn học nghĩ kế cho cô: "Bọn tớ có đều là món tiền nhỏ, dùng quá nhiều tiền nhất định phải thương lượng với người trong nhà, cho nên muốn giúp cũng không giúp được nhiều gì, bất quá cậu có thể hỏi mượn Hạ Tình a, đừng nói mấy vạn mấy trăm ngàn, mấy triệu đối với cô ấy mà nói đều là mưa phùn, nhà cô ấy thích làm từ thiện, một năm quyên tiền ra ngoài đều tới vài vạn đấy."

Lời này lại khiến Đới Tuyết Dao dọa sợ, xảy ra việc này cô đâu dám liên lạc với Hạ Tình a, Hạ Tình hiện tại khẳng định đã biết chân tướng, nói không chừng còn sẽ tìm đến cô phiền phức, còn muốn đi vay tiền? Nằm mơ đi!

À, không đúng!

Đới Tuyết Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Hạ Tình không phải sắp đi kết thân sao, cái này dù sao cũng là một điểm có thể lợi dụng.

"Lần trước thời điểm tụ tập nghe Hạ Tình nói cô ấy kết thân, sau đó các cậu có liên lạc hay không, cô ấy có nói tới chuyện này không?"

Bạn học đầu dây điện thoại bên kia không biết Đới Tuyết Dao hỏi cái này làm gì, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nói như thật: "Nha, hôm qua tớ có liên hệ qua, tớ còn hỏi qua cô ấy, đối tượng hẹn hò của cô ấy là anh trai cô ấy giúp cô ấy chọn, nhà trai làm chính trị, lớn hơn cô ấy 2 tuổi, cô ấy tuy rằng không nói tỷ mỉ, thế nhưng điều kiện này của cô ấy, đối tượng tìm ra khẳng định không đơn giản, khẳng định lai lịch không nhỏ."

Đới Tuyết Dao vừa nghe vui mừng trong lòng, cơ hội của cô đến rồi!

Bất quá đồng thời trong lòng cô có chút không cam lòng, cùng là nữ nhân, tại sao Hạ Tình đề là mệnh tốt như vậ, xuất thân tốt bộ dáng đẹp, mọi người đều thích cô, có tiền xài bất tận, Phó Trạch Văn thích cô không nói, hiện tại đối tượng kết thân lại ưu tú như vậy, thực sự người so với người làm người ta tức chết.

Mà lúc này Hạ Tình bị Đới Tuyết Dao đố kỵ đang tranh chấp với anh trai Hạ Lập Nhân của mình.

"Ca, không phải đều xác định được chuyện kết thân rồi sao, tại sao lại lâm thời đổi người, anh đang Lục gia nhà người ta, anh bắt em làm cái gì thì em phải làm cái đó!" Hạ Tình từ trong lời nói của Hạ Lập Nhân sau khi biết được đối tượng hẹn hò biến thành Phó Trạch Văn liền sinh khí, tuy rằng hiểu lầm của cô và Phó Trạch Văn trong lúc đó đã tháo gỡ, cô vẫn còn thích hắn, thế nhưng cô không nghĩ tới cùng Phó Trạch Văn cùng một chỗ, cô cảm thấy căn bản không thích hợp, cho nhau bi kịch không rõ 6 năm trước, hơn nữa hiện tại trong lòng cũng đã có ngăn cách, cùng một chỗ không phải rất kỳ quái sao.

"Anh hỏi qua Trịnh Cảnh Đồng, con người Trạch Văn không tệ, hơn nữa điều kiện tương đối càng tốt hơn, các em lại là bạn học, em đến cùng có chỗ nào không hài lòng về hắn?" Hạ Lập Nhân cảm thấy hỏa khí của em gái tới mạc danh kỳ diệu, cũng không phải chia rẽ tình cảm của cô và bạn trai, chỉ là đang tìm đối tượng hẹn hò thích hợp, có đối tượng thích hợp hơn chẳng lẽ không nên ưu tiên lựa chọn sao, sau khi thân thiết qua một lần tiếp tục cự tuyệt càng khó xử được chứ, "Còn Lục gia, này căn bản không phải chuyện lớn gì, anh qua lại một chút là được rồi."

Hạ Tình căn bản không nói ra được lý do, thế là liền bắt đầu rùng mình với Hạ Lập Nhân dù sao cô chính là không nên kết thân với Phó Trạch Văn.

Khiến cho Hạ Lập Nhân bắt đầu hoài nghi tình báo của Trịnh Cảnh Đồng, lẽ nào con người Phó Trạch Văn không tốt? Em gái và hắn từng là bạn học, từng ở chung khẳng định nhất định hiểu rõ.

Thế là hắn lại gọi một cuộc điện thoại tới chỗ Trịnh Cảnh Đồng, hết lần này đến lần khác tìm chứng cứ mới yên lòng.

Hiện tại thực sự là khó xử lý, đến cùng chọn nhà ai mới tốt đây, cá nhân hắn tương đói vừa ý Phó gia, nhưng em gái không thích, gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không nguyện ý, ai......

......

Có người ưu sầu có người vui mừng, Phó A Bảo hiện tại liền rất vui mừng, cậu đang ở trong nhà thu xếp chuyện phát thiệp mời kết hôn, vốn là thiệp mời cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, thế nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến, cậu vẫn chưa chuẩn bị thiệp mời cho bạn học trong trường cậu đâu, bởi vì trong nhà chỉ có một mình cậu đi học, phạm vi bạn bè cùng mọi người không giống nhau lắm, tất cả mọi người đã quên cái này.

"Bạn học đại học nhất định phải mời, giáo viên cũng vậy." Phó A Bảo viết viết vẽ vẽ trên giấy, "Bạn cấp ba cũng phải mời đi, mời mấy người thân thiết."

Vu Thư gật đầu liên tục: "Đúng đúng, con không nói mẹ thiếu chút nữa đã quên rồi, bạn học của Cảnh Đồng cũng phải mời vài người, lần trước nó còn tụ tập với bạn học, cũng có thể mời tới mà, như vậy mới náo nhiệt."

Lưu Việt ở một bên nhìn danh sách liệt kê hắc tuyến, tâm nói như thế vẫn chưa đủ náo nhiệt a, hôn lễ nhà ai mời nhiều người như vậy, này còn không phải ở khách sạn, đây là làm ở nhà mình, may mà nhờ nhà rộng, gia đình bình thường khả năng không làm được.

Thực sự là không hiểu nổi người có tiền, hai nam nhân kết hôn còn có thể làm lớn tới như vậy.

______________

Đệt dịch xong chương này mà mệt não kinh khủng ấy. Mụ Oa càng ngày càng thích dùng mấy kiểu câu cách nói xoắn não xen lẫn mấy câu điển cố thành ngữ khó hiểu -_-. Chương này nhiều chỗ lủng củng khó hiểu mong mọi người thông cảm U_U em cũng không hiểu lắm đâu T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui