Quái lông đỏ vừa nói xong, bảng thông báo hệ thống ở bên phải hiện ra một khung tin tức, cô ấn chuột mở ra, trên đó viết: “Chúc mừng người chơi đã nhận được kỹ năng phu thê ‘Tâm hữu linh tê’”
Tô Y Thược xem xét thuộc tính của mình, quả nhiên thấy có thêm một kỹ năng “Tâm hữu linh tê”. Hiệu suất làm việc thế này có phải là quá cao rồi không? Còn không cho cô có cơ hội đổi ý nữa.
Ngồi trước máy tính, Tô Y Thược thở dài.
Người ở trong phòng ký túc xá lại ngẩn ngơ, hôm nay người đẹp băng giá không bình thường.
“Meo meo meo meo, sao thế?” Chị cả của phòng ký túc vui vẻ hỏi.
“Không có gì, chỉ là vừa xảy ra một chuyện rất kỳ quái.” Tô Y Thược hơi buồn bực, trả lời mà không quay đầu lại.
Lục Hân không tin cô, vì thế tò mò rón rén bước tới trước máy tính của Y Thược.
Trên màn hình, một thanh niên mặc áo tím cùng sóng bước với cô gái mặc áo hồng trong sắc hoa tường vi. Rõ ràng là người kia cố tình đi theo cô gái áo hồng, một tấc không rời.
“Cuồng bám đuôi à? Tao giúp mày hành chết thằng đó!” Nói xong, cô ấy hùng hùng hổ hổ định vào acc của mình đi giúp Nhất Thược. Acc của Lục Hân tên là “Hân Duyệt Thành Phục”, giờ đã cấp 56. Cấp cao nhất trong Vân Du Tứ Hải là cấp 60.
Khóe miệng Tô Y Thược kéo lên: “Không, là chồng nuôi từ nhỏ.”
Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Lục Hân bị dập tắt trong nháy mắt, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía vẻ mặt thản nhiên không có chuyện gì của Tô Y Thược.
“Của mày á?”
Tô Y Thược suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Không, là của hệ thống tặng.”
Lục Hân out!
***
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, trốn tránh là không quân tử. Cho nên, tiếp chiêu đi, Tô Y Thược. — trích tiếng lòng của người nào đó.
Kể từ hôm nay trở đi, ngày tháng trôi qua dường như không còn bình thường nữa.
Ngày hôm sau, hệ thống phát lên thông báo: “Chúc mừng người chơi Nhất Thược tiếp nhận chức vị cốc chủ Phù Dung cốc đời kế”, hơn nữa, còn phát đi phát lại vài lần, cả thế giới lập tức im lặng như tờ.
Đây là hình ảnh xuất hiện trước mắt cô ngay khi Tô Y Thược vừa đăng nhập vào trò chơi.
Thông tin này truyền ra ngoài mang đến cho cô không ít phiền toái. Tô Y Thược thầm khinh bỉ công ty phát hành game, nếu thế này thì tất cả mọi người đều biết cô đang ở Phù Dung cốc, dù cô có đặc quyền giấu tên và thuộc tính, cũng sẽ liên tục có người kéo đến Phù Dung cốc, cô làm sao hưởng thụ cuộc sống yên bình được nữa.
Trong công ty, người nào đó liên tục hắt hơi ba cái. Ai chửi thầm anh thế nhỉ?!
[Thế giới]Nhược Thủy Tam Thiên: Chúc mừng.
Thế giới lại tĩnh lặng ba giây, sau đó…
[Thế giới] Đê tiện, còn cười à: Hôm nay ngày bao nhiêu? Ông xã, có phải em nhìn thấy Đại thần nói chuyện không?
[Thế giới] Cười vì mi đê tiện: Bà xã, đúng là Đại thần Tam Thiên!
[Thế giới] Bồi thêm phát nữa: Có gian tình, có gian tình… (biểu tượng tà ác)
…
…
…
Sau đó, thế giới đều sục sôi, tất cả đều bàn tán về quan hệ giữa cô và Nhược Thủy Tam Thiên.
Hầu như bất cứ ai chơi Vân Du Tứ Hải cũng biết cái tên Nhược Thủy Tam Thiên này, vì anh ta chiếm lĩnh vị trí đầu bảng của hầu hết các bảng xếp hạng, đồng thời cũng là bang chủ bang Thần Long, một trong bốn bang lớn của nước Tuân, là một vị Đại thần thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết, một cái tên đầy thần bí giống Nhất Thược.
Tô Y Thược hơi ngạc nhiên khi thấy lời chúc của Nhược Thủy Tam Thiên. Cô cũng đã từng nghe tới cái tên Nhược Thủy Tam Thiên, nhưng cô nhớ là lúc trước hai người cũng chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ.
[Thế giới] Nhất Thược: Cảm ơn!
Kênh thế giới vốn náo nhiệt vì sự xuất hiện của Nhược Thủy Tam Thiên, lại im lặng.
[Thế giới] Đê tiện, còn cười à: Nhất Thược… Nhất Thược xuất hiện!
[Thế giới] Cười vì mi đê tiện: … Bà xã, bà xã, anh chụp lại ảnh màn hình Đại thần Tam Thiên nói chuyện với Đại thần Nhất Thược rồi!
[Thế giới] Đê tiện, còn cười à: Ông xã, anh thông minh lắm!!!
[Thế giới] Người hâm mộ dược sư Nhất Thược số 1: Đại thần, hãy thu nhận ta đi!!! (Biểu tượng tình yêu tình yêu tình yêu)
[Thế giới] Người hâm mộ dược sư Nhất Thược số 2: Đại thần, cho ta lấy thân báo đáp đi!!!
…
…
3,4,5… Nhất Thược cũng không hiểu mình có nhiều người hâm mộ như thế từ bao giờ.
Trên kênh thế giới vẫn không ngừng gửi lên tin mới.
[Thế giới] Nổ phát pháo: Phù Dung cốc ở đâu nhỉ?
Có người lập tức tung tọa độ lên.
Tô Y Thược khẽ lắc đầu chẳng biết làm sao, cũng không để ý đến khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, tiếp tục điều khiển cô gái áo hồng đứng tưới nước cho gốc phù dung.
Dù sao người chơi có thể vào được đây cũng rất ít, hơn nữa, cô đã giấu tên thật, không ai nhận ra cô được, nên cũng chẳng cần lo lắng không đâu.
Vừa rồi Tô Y Thược có xem lại thuộc tính, phát hiện thuộc tính kháng độc lại tăng lên một chút. Cô nghĩ, hương hoa phù dung tuy có thể khiến khả năng phòng ngự của người ta bị giảm xuống trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ là để ngăn chặn người khác vào ăn cắp bảo vật thôi, còn acc của cô thì chịu thương tổn rất nhỏ.
Sau mười hai tiếng, khả năng phòng ngự không những hồi phục, thậm chí còn tăng lên, cuối cùng sẽ khiến người ta bách độc bất xâm.
Phát hiện ra chi tiết này, Nhất Thược bắt đầu chăm sóc hoa cỏ, nhìn thấy khả năng phòng ngự của mình tăng lên từng giờ, cô cảm thấy rất vừa lòng.
[Phụ cận] Nhược Thiên: Bà xã ~
Có một tên không biết điều cố tình chạy tới quấy rầy cô.
Bóng người áo tím nhẹ nhàng lại gần trong chớp mắt, nhào vào lòng Nhất Thược.
Ai là bà xã của cậu ta chứ? Có thể kéo người này đi đi được không? Nhìn người nào đó trong lòng mình, Nhất Thược không biết làm sao, hiện giờ, cô thực sự rất muốn dùng bạo lực.
Có điều, rõ ràng là da mặt người nào đó không thể đo lường nổi, Tô Y Thược căn bản không đoán ra cậu ta sẽ nói gì tiếp theo.
Nhược Thiên chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên…
[Phụ cận] Nhược Thiên: Quái Quái (quái lông đỏ) bảo người ta nói cho em biết, hôm qua Vân cốc chủ chơi không cẩn thận, đánh mất phù dung kiếm rồi.”
Chơi không cẩn thận… đánh mất… đánh mất á…?! Cô vừa nhận chức đêm qua, hôm nay đã xảy ra chuyện này, có phải là quá trùng hợp không?
[Phụ cận] Nhất Thược: Sao lại thế?
[Phụ cận] Nhược Thiên: Hôm nay, Liễu Phiêu Phiêu, tình nhân bé nhỏ của cốc chủ đòi cốc chủ đưa phù dung kiếm cho cô ta xem. Chứng bệnh tuổi cao đãng trí của cốc chủ lại tái phát, quên mất vứt kiếm ở đâu rồi.
Nhược Thiên nhỏ giọng nói, thỉnh thoảng còn chú ý biểu cảm của Tô Y Thược.
Nếu nàng nhớ không nhầm, thì phù dung kiếm được cất ở trong phù dung trận nguy hiểm nhất trong phù dung cốc. Lão già quái đản đó đã có thể xông pha vượt qua phù dung trận, bây giờ lại nói lão ta bị chứng bệnh tuổi cao đãng trí, còn lâu cô mới tin được. E là cố tình gây khó dễ thôi.
Liễu Phiêu Phiêu không phải là bà chủ của đệ nhất lầu xanh Vân Lâu à? Hóa ra lại là tình nhân của lão già quái đản đó, Tô Y Thược bắt đầu nghi hoặc, có vẻ như mình chọn tiếp nhận vị trí Cốc chủ Phù dung cốc không được sáng suốt cho lắm.
Việc gấp bây giờ là phải mau chóng tìm ra phù dung kiếm, chuyện khác để nói sau.
[Phụ cận] Nhất Thược: Tôi tới Vân Lâu tìm Liễu Phiêu Phiêu, cậu ở chỗ này trông chừng Phù Dung cốc giùm tôi.
Nói xong, không chờ Nhược Thiên trả lời, cô dùng kỹ năng truyền tống trực tiếp chạy thẳng tới Vân Lâu. Lại bị bám đuôi nữa cô sẽ thực sự không chịu nổi.
Nhược Thiên dường như có điều gì đó nghĩ ngợi, nhìn theo bóng người màu hồng nhạt cuống quít rời đi, lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cửa Vân Lâu người tới kẻ đi, xung quanh có rất nhiều người bán hàng rong ngồi bày bán.
Nhất Thược vừa định bước vào, đã bị một người chơi tên là “Vừa đi vừa ngủ” chặn đường.
[Phụ cận] Vừa đi vừa ngủ: Cô nương, đây là lầu xanh, không phải nơi cô có thể vào được.
Ở trong trò chơi, người chơi nữ không thể vào lầu xanh, trừ khi là tự ý xông vào, điểm này rất giống với cổ đại. Chỉ là, nếu người chơi nữ cố ý xông vào, khả năng tấn công sẽ giảm đi một nửa, vì thế, mọi người đều gọi lầu xanh là ‘thiên đường của đàn ông, địa ngục của phụ nữ’.
Tô Y Thược vẫn không hiểu thiết kế lầu xanh này là để làm gì, chẳng lẽ là vì muốn khiến cho thế giới trong game càng thật hơn sao? Hay là vì kiếm tiền?
Cô không để ý tới hắn, đi thẳng vào trong lầu xanh.
‘Vừa đi vừa ngủ’ không ngờ mình tốt bụng nhắc nhở cô gái này lại bị thờ ơ không để tâm tới, nên cũng đứng tránh sang một bên xem trò vui, mặc kệ cô. Hắn đã nói thế rồi, cô gái này không chịu nghe thì cũng không thể trách hắn được.
Một vài tên lưu manh lập tức chạy từ trong ra, vây quanh Nhất Thược.
“Ta vốn không có ý quấy nhiễu, mong các chư vị thông báo một tiếng với Liễu cô nương, chủ nhân các người, rằng có cốc chủ Phù dung cốc đương nhiệm tới chơi.” Nhất Thược lễ phép nói.
Tiếc là mấy tên lưu manh kia nghe không hiểu tiếng người, trực tiếp lao tới tấn công Nhất Thược.
Nhất Thược không biết làm sao, đành phải dùng kỹ năng “Vạn tiễn tề phát”, toàn bộ đám người kia ngã gục trên đất ngay tức khắc, ôm chỗ bị thương lăn lộn kêu gào. Mấy tên lưu manh này tấn công người chơi bình thường thì được, vừa đụng phải Nhất Thược liền không có sức phản kháng nữa.
Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi mặc áo mỏng bước từ trong ra, ánh mắt nhìn rất từng trải.
“Tiểu nữ là Liễu Phiêu Phiêu, không biết cô nương tìm ta có chuyện gì?” Liễu Phiêu Phiêu nhẹ nhàng bước từng bước một đến trước mặt Nhất Thược. “Không phải là tới tìm Nhược Thủy công tử chứ?” Câu nói thản nhiên lại khiến mọi người kinh hãi.
Người chơi ở Vân Lâu đều im lặng hết, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía khung đối thoại của Liễu Phiêu Phiêu.
Giỏi thật, lão già quái đản kia lại biết thân phận của cô, còn bán đứng cô, nói cho Liễu Phiêu Phiêu nữa, NPC trong game có thể trêu ghẹo người chơi như vậy sao?!
Tô Y Thược thầm nghiến răng nghiến lợi hành hạ lão già quái đản đến trăm nghìn lần trong lòng mình, cô nhất định phải đòi lại sự công bằng!!!
“Nghe nói cốc chủ tiền nhiệm của ta từng gặp cô, không biết có để quên vật gì không? Nếu có, xin vui lòng trả lại.” Không chịu được cảnh bị mọi người nhìn ngó, Nhất Thược nói thẳng mục đích của mình.
“Ha ha, tiểu cô nương này, cô nói chuyện buồn cười thật, làm sao ta biết được đồ của quý cốc chứ?” Liễu Phiêu Phiêu cười đầy giễu cợt, đưa tay che miệng rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Tô Y Thược có cảm giác không biết phải làm sao. Dù sao đây cũng chỉ là NPC, cô ta đã không muốn trả lời, thì cô ép cũng không hỏi được. Ôi, cô nàng này thật khó đối phó.
[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Liễu cô nương.
Trên khung đối thoại đang im lặng đột ngột xuất hiện vài chữ.
Nhất Thược nhìn theo tầm mắt của mọi người, thấy người vừa tới vẫn đang lơ lửng giữa không trung, mặc một chiếc áo bào dài trắng muốt, quần áo và tóc đều bay nhẹ theo gió, không bó buộc, nhẹ phất phơ, tiêu dao tự tại, y như thần tiên giáng trần vậy. Bên hông buộc một sợi dây Lưu Vân quấn vào ngọc bội, đầu cài trâm xanh, mái tóc như tơ lụa trải xuống, toàn thân tỏa ra một luồng sáng nhè nhẹ.
Đúng là một thanh niên tuấn tú đến mức khiến người ta phải tấm tắc khen ngợi!
“Nhược Thủy công tử, khách quý, khách quý!” Liễu Phiêu Phiêu vốn đang quay về phía cửa lập tức quay sang nhìn Nhược Thủy Tam Thiên, mặt tươi cười nịnh bợ.
[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Liễu cô nương, không biết vị cô nương này tới tìm cô có việc gì?
Nhược Thủy Tam Thiên đứng cạnh Nhất Thược. Hai người một hồng một trắng cực kỳ tương xứng.
Liễu Phiêu Phiêu vừa rồi còn lôi Nhược Thủy Tam Thiên ra trêu chọc, giờ cũng không dám thô lỗ nữa.
“Phù Dung cốc bị mất đồ, không phải ta không muốn nói cho vị cô nương này biết. Mà là vật đó thực sự không có ở chỗ ta mà. Vân Anh (tên của cốc chủ Phù Dung cốc tiền nhiệm) không chỉ tới đây gặp ta, còn đi qua chỗ của hảo hữu Sơn Vân Gián ở nước Lô nữa. Ngài có thể qua đó tìm xem.” Thấy Nhược Thủy Tam Thiên ở đây, thái độ của Liễu Phiêu Phiêu cũng tốt hẳn lên.
“Vậy Nhược Thủy Tam Thiên đa tạ Liễu cô nương đã cho hay.” Nhược Thủy Tam Thiên đáp lễ, trong lời nói đầy vẻ xa cách.
Tô Y Thược thầm cảm thấy bất bình, cô nàng này có phải là mê trai quá rồi không?!!!
Tuy Tô Y Thược đã tìm được manh mối, nhưng lại cứ cảm thấy có gì đó là lạ, vì sao anh ta phải giúp cô chứ?