Kế Hoạch Bắt Cừu

“Bang chủ.” Trong một căn phòng đá hơi lạnh lẽo vang lên giọng nói quen thuộc, lúc này còn mang theo chút vẻ mất kiên nhẫn.

“Chú em ngoan, nghe nói… hôm qua cậu đánh bạc với một con nhóc à?!” Giọng
nói đàn ông đầy vẻ châm biếm. Từ nhỏ, chú ba này của hắn ta đã được bố
họ rất yêu thương, khó khăn lắm ông già mới đi, hắn ta lập tức sắp xếp
cho hắn một chức danh không uy hiếp gì đến địa vị của hắn ta. May mà
Hồng Thiên cũng an phận thủ thường, có điều, dù thế nào thì giữ lại hắn
cũng là một hiểm họa.

“Xin lỗi.” Hồng Thiên cúi đầu đáp rất chừng mực.

“Xin lỗi à? Ha ha… chú là chú em tốt của tôi, làm sao tôi nỡ trách chú.”
Hồng Kiều, bang chủ Hồng Bang xoa xoa cái cằm nhẵn thín, nhìn Hồng Thiên như cười như không.

“Nhưng chú cũng biết đấy, bang
có bang quy, chú lại đi thua trong tay một con nhóc còn vô danh tiểu
tốt, như vậy… có phải là làm mất mặt Hồng bang chúng ta không… nếu bây
giờ đại ca mà muốn giao trọng trách cho chú thì…” Hồng Kiều ra vẻ khó xử nhìn Hồng Thiên.

“Nói thẳng đi.” Hồng Thiên không
chịu nổi bộ dạng giả dối của hắn ta, thế nên hắn mới thà cúi đầu còn hơn phải nhìn gương mặt dối trá đó.

“Hồng Ký vẫn do chú
quản lý, dù uy tín và danh dự của Hồng Bang cũng đều ở đó cả.” Khi nói
mấy lời này, giọng điệu của Hồng Kiều đầy vẻ độc ác. Casino Hồng Ký là
nguồn lực kinh tế mạnh nhất của Hồng Bang, hắn ta sao có thể không đau
lòng được.

“Nhưng chuyện khác… chú không cần phải
nhúng tay vào nữa.” Nói gì thì nói, Hồng Thiên vẫn là người của Hồng

gia, trong tay cũng có những quyền lợi nhất định, nên bây giờ Hồng Kiều
muốn mượn chuyện này để bóc lột sạch sẽ quyền lợi của Hồng Thiên.

Hồng Thiên vẫn cúi đầu khiến hắn ta không đoán được hiện giờ hắn đang nghĩ ngợi gì.

“Tùy anh.” Hồng Thiên căn bản không để tâm. Sao hắn lại không hiểu tâm tư
của Hồng Kiều chứ, ngược lại hiện giờ hắn cũng có thế lực của chính
mình, căn bản không cần phải dựa vào hắn ta nữa.

Thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, Hồng Kiều lại không biết phải nói tiếp thế nào. Một lúc sau hắn ta mới bình tĩnh lại.

“Vậy chú đi nghỉ trước đi.” Tuy mất đi chút tiền, nhưng nhờ chuyện này mà
địa vị của hắn ta càng vững chắc hơn, tính ra hắn ta cũng không thiệt
thòi gì.

Hồng Thiên đi thẳng ra khỏi nơi khiến hắn
cảm thấy vô cùng bực bội này không hề quay đầu lại. Hắn đã muốn rời khỏi đây từ rất rất rất lâu rồi, nếu không phải do bố hắn giao phó, thì hắn
đã rời đi từ lâu.

Nhìn theo bóng Hồng Thiên, khóe môi Hồng Kiều khẽ nhếch lên cười khiến cả khuôn mặt hắn ta càng trở nên dữ
tợn hơn. Cuối cùng!!! Cuối cùng hắn ta cũng trở thành người duy nhất
đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Có điều, hắn ta biết thực lực của Hồng Thiên, nhưng người đánh bại được hắn lại chỉ là một cô gái trẻ thì hắn
ta cũng hơi giật mình, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác sợ hãi.

Khói lửa nhen nhóm, sự rung chuyển của thành phố Quyết Hoa cũng đã bắt đầu.

Khó khăn lắm Tô Y Thược mới cắt đuôi được Diệp Tư Trần luôn bám theo cô, rồi quay về nhà trước khi trời tối hẳn.

Về đến biệt thự, thím Hoàng vừa nhìn thấy cô về, lập tức chạy ra đón.


“Y Thược tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.” Thím Hoàng vừa dùng ánh mắt
nóng bỏng nhìn cô, vừa đưa cô vào trong nhà, “Cô mà còn không về nữa là
thiếu gia sẽ chạy ra ngoài tìm cô đấy.”

Ặc… Hình như
cô có nói với anh là hôm nay cô sẽ tới Hồng Bang rồi mà, có cần phải sốt ruột như thế không?! Tuy nghĩ vậy, nhưng trong ngực cô thoáng có cảm
giác rất ngọt ngào.

Khi cô đang chuẩn bị lên lầu thì
vừa vặn Lâm Mạc Tang cũng đi từ trên lầu xuống. Anh đi dép lê, đầu tóc
hơi mất trật tự, rối tung lên, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt
tuấn tú của anh, trong tay đang cầm một xâu chìa khóa, bước chân hơi vội vàng, cũng không để ý có người đang đi lên.

“À…” Khi đi ngang qua nhau, Tô Y Thược không kìm được, khẽ lên tiếng.

Người đang đi xuống lầu nghe tiếng nói quen thuộc liền ngừng hết động tác, ngớ người quay lại.

“Em về rồi à.”

“Em về rồi.”

Hai người nhìn nhau cùng lên tiếng một lúc.

“Anh…”. Tô Y Thược chỉ vào dép của Lâm Mạc Tang, ánh mắt thoáng đảo qua chùm chìa khóa trong tay anh, lộ ra vài phần gian xảo.

“Anh… anh… anh đi mua giấm! Ừ, đúng rồi! Đột nhiên lại thích ăn sườn xào chua ngọt… Ha ha ha…”. Chết tiệt, anh chột dạ cái gì chứ?! Lâm Mạc Tang chỉ
muốn đập chết mình luôn. Lý do thối nát gì thế?!


“Ồ…”. Tô Y Thược làm ra vẻ đã hiểu. Không ngờ Lâm Mạc Tang cũng có lúc thẹn
thùng như thế… Cứ làm như đi tìm cô là chuyện gì đáng xấu hổ lắm vậy! Tô Y Thược nhướng mày.

“Thiếu gia…”. Thím Hoàng muốn nói lại thôi khiến tâm trạng vốn hơi buồn bực của Lâm Mạc Tang càng trở nên bực bội hơn.

“Nói!” Giọng nói gắt gỏng của Lâm Mạc Tang bộc lộ toàn bộ cảm xúc kìm nén của anh.

“À… thím vừa mới nói cho Y Thược tiểu thư biết là cậu… cậu định đi tìm cô
ấy rồi…”. Lâm Mạc Tang dám chắc rằng thím Hoàng vừa nói vừa nhịn cười
gần chết! Hiện giờ anh thực sự rất muốn mắng chửi ai đó, anh đã bao giờ
bị hố thế này đâu. Chắc chắn là cô nhóc này bị anh làm hư rồi, xem ra
anh không thể dung túng cô quá được… Lâm Mạc Tang thầm tính toán cẩn
thận trong lòng, bình tĩnh nhìn Tô Y Thược.

“À… Em
không có nghe thấy gì hết.”. Tô Y Thược chớp chớp mắt ra vẻ không nghe
thấy, rồi tiếp tục chạy lên lầu. Nhổ lông Lâm Mạc Tang cũng không phải
chuyện tốt đẹp gì, cô không nên làm thể diện của anh bị tổn thương thì
hơn. Mỗi khi đối diện với anh, cô vẫn luôn rất biết điều mà…

Đến lúc an toàn vào phòng của mình, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. May mà
anh không gọi cô lại. Có điều, cái giường này thoải mái thật, hôm nay cô vội vội vàng vàng cắt đuôi Diệp Tư Trần, đi vài con phố, dù thể lực của cô có tốt đến mấy thì cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tô Y Thược mơ mơ hồ hồ bước vào giấc mộng đẹp,
cũng không phát hiện ra chiếc giường này lớn hơn chiếc giường bình
thường cô hay ngủ rất nhiều, hơn nữa, xung quanh cũng bày biện một vài
thứ hoàn toàn không thuộc về cô…

Tô Y Thược nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm mới dần tỉnh dậy.

Rèm cửa kéo kín, trong phòng hơi tối. Tô Y Thược nhớ lúc cô về trời vẫn còn hơi sáng, mà hơn nữa, rõ ràng trong nhà tắm có người.

“11h30.” Tô Y Thược lấy điện thoại ra xem giờ, ngủ được một giấc say sưa, tinh

thần của cô tốt hơn rất nhiều. Đã hơn nửa đêm rồi, rốt cuộc là ai ‘mượn’ phòng tắm của cô?! Không phải cô không có ý thức được sự nguy hiểm, mà
làm gì có ai hơn nửa đêm còn mò đến phòng người khác chỉ vì muốn tắm rửa chứ?

“Ai?!”. Tô Y Thược lạnh lùng đứng trước cửa phòng tắm hỏi. Cửa phòng tắm khép hờ, hơi nóng ập vào mặt cô.

“Y Thược, em dậy rồi à?”. Giọng nói quyến rũ của Lâm Mạc Tang hòa vào tiếng nước chảy, vọng từ trong cánh cửa ra.

Quả nhiên là anh?! Hơn nửa đêm anh còn xuất hiện trong phòng cô làm gì?
Phòng anh không có phòng tắm sao?! Anh không coi cô là phụ nữ phải
không?! Suy nghĩ này khiến Tô Y Thược hơi buồn bực.

Thấy ngoài cửa không có ai trả lời, Lâm Mạc Tang nghĩ cô bỏ đi rồi bèn khoác áo tắm rồi mở cửa ra.

Tô Y Thược ngẩn người nhìn lồng ngực còn ướt nước của Lâm Mạc Tang gần
trong gang tấc, một luồng nhiệt lập tức xông thẳng lên gáy, mặt cô đỏ
bừng. Lần trước nhìn thấy anh mặt đồ tắm ít nhiều gì cô cũng đứng ở khá
xa, hơn nữa còn có cả Tân Việt Trạch ở đó. Lần này cô cảm thấy dường như chỉ cần hơi tiến thêm một chút nữa là môi cô có thể chạm vào lồng ngực
đầy gợi cảm của anh vậy. Hơn nữa, hiện giờ còn là cô nam quả nữ…

Tô Y Thược lập tức lùi lại phía sau một bước, tim cô như sắp nhảy cả ra
ngoài, nhìn vào đôi mắt đẹp của Lâm Mạc Tang, nhất thời không biết nên
dời mắt đi đâu.

Mái tóc ướt sũng của Lâm Mạc Tang còn chưa được lau khô, chậm rãi chảy nước xuống khuôn mặt. Sàn nhà gỗ vang
lên tiếng từng giọt nước nhỏ xuống lách tách, một bầu không khí mờ ám
dần dần dâng lên giữa hai người.

Hơi thở ấm áp của Tô Y Thược gần sát trước ngực trêu chọc Lâm Mạc Tang, hô hấp của anh càng lúc càng nặng nề hơn.

Nhìn bức tranh mỹ nam để lộ nửa người trên, hai mắt Tô Y Thược cứ mở to ngẩn ra, bất giác liếm liếm viền môi, ném tất cả mọi suy nghĩ ra bên ngoài
não bộ.

Hết chương 72


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận