Kế Hoạch Bắt Cừu

Biết người này chứ? Muốn cứu hắn, hạn cho cô trong vòng một tiếng phải tới địa điểm này.

Tô Y Thược nhìn di động, trong tin nhắn hình ảnh của số điện thoại lạ, Lý Tư đang trong trạng thái mê man, bị trói hai tay, xung quanh u u ám ám, đồng hồ hiển thị là nửa tiếng trước.

Tô Y Thược lập tức tông cửa lao ra ngoài.

Lâm Mạc Tang đưa tay ra túm lấy cánh tay cô.

“Lý Tư xảy ra chuyện, em phải đi một mình.” Tô Y Thược quay đầu lại sốt ruột nói.

Cô cố gắng vùng ra nhưng Lâm Mạc Tang vẫn không chịu buông tay.

“Tin em đi.” Cô dừng lại, nhìn anh nghiêm túc nói.

Lâm Mạc Tang ôm cô vào lòng, vùi mặt vào hõm vai cô, mùi thơm từ cơ thể Y Thược lẻn vào tận trong tim trong phổi anh: “An toàn trở về.” Nói rồi anh chậm rãi buông cô ra.

Hành động đột ngột của Lâm Mạc Tang khiến Tô Y Thược giật mình, ba giây sau mới hồi phục tinh thần.

“Ừm, chờ em.” Tô Y Thược nói rồi lập tức chạy ra cửa.

Lâm Mạc Tang đứng yên tại chỗ một lát, rồi đi theo hướng mà Tô Y Thược vừa rời đi.

***

Tí tách tí tách… trong nhà xưởng bỏ hoang chỉ vang lên những tiếng nước mưa rơi trên nền xi măng, yên lặng như không có ai ở đây cả.

Bước chân nhẹ nhàng của Tô Y Thược tạo nên những tiếng vọng.

Đây là nơi Lý Tư bị trói trong ảnh chụp, nhưng không có người cô cần tìm, rõ ràng đối phương đã chuyển Lý Tư đến nơi khác.

Lúc này, di động của Tô Y Thược lại vang lên.

Ngoan lắm. Bây giờ đặt điện thoại xuống mặt đất, nhớ kỹ hướng dẫn dưới đây, người cô cần tìm ở nơi đó. Tuyệt đối đừng giở trò gì, nếu không, thứ đón tiếp cô sẽ là một xác chết!!!

Tô Y Thược nhớ kỹ địa chỉ trong tin nhắn, nhìn di động trong tay, do dự một chút nhưng vẫn đặt xuống dưới. Lúc này trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại cho Lâm Mạc Tang hay không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua suy nghĩ này.

Người bắt cóc Lý Tư tuyệt đối không đơn giản, Tô Y Thược không thể để cậu ấy gặp chút nguy hiểm nào cả.

Lý Tư chậm rãi mở mắt, vừa rồi rõ ràng cậu đang tản bộ ở khu Tây, không hiểu sao trên vai bỗng đau nhói một cái, rồi lập tức hôn mê. Tính cảnh giác của bao nhiêu năm qua lập tức khiến cho đầu óc của cậu tỉnh táo lại, đây là đâu?

Đó… là Âu Dương Tuyết sao?! Lý Tư khẽ nhíu mày dường như không nhìn rõ lắm, đang định lên tiếng mới phát hiện ra mình hoàn toàn không có chút sức lực nào, bóng người trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, cậu ta bị bỏ thuốc.

Chết tiệt, cảm giác vô lực này khiến cậu ta vô cùng bất an.

Lý Tư lờ mờ nhìn thấy hai bóng người lắc lư trước mặt mình, một người chắc hẳn là Âu Dương Tuyết, một người khác hình như cậu ta không biết. Hai người này nói với nhau mấy câu rồi một người kia rời đi, chỉ còn lại Âu Dương Tuyết và cậu ta.

“Ồ? Tỉnh rồi à?”. Giọng nói của Âu Dương Tuyết lộ ra vẻ oán hận và hưng phấn đến khó hiểu.

Lý Tư thử lên tiếng nhưng lại phát hiện ra mình cố gắng thế nào cũng không dùng sức được, lập tức từ bỏ, chỉ ngước mắt nhìn Âu Dương Tuyết, rốt cuộc cô gái này định làm gì?!

“Đừng phí sức nữa, không phải là mày không muốn giết Tô Y Thược cho tao sao? Vậy thì tao sẽ tự tay giết cô ta trước mặt mày!” Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Tuyết có vẻ rất quỷ dị.”

“Cô…”. Khó khăn lắm Lý Tư mới phát ra được một tiếng, nhưng một chữ này hầu như cũng lấy sạch khí lực của cậu ta, cậu ta lại lập tức không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể dùng mắt cảnh cáo Âu Dương Tuyết đừng có nằm mơ!

“Ha ha, sát thủ cấp S trong truyền thuyết như mày mà tao còn hạ gục dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ tao lại sợ cô ta sao?”. Âu Dương Tuyết khinh bỉ rút một con dao găm từ cổ tay áo ra, nghịch ngợm trước mặt Lý Tư.

“Tao muốn hủy diệt khuôn mặt đó của cô ta! Để xem cô ta còn quyến rũ Tang của tao bằng cách nào!”. Càng nói Âu Dương Tuyết càng hưng phấn, trong mắt thậm chí còn xuất hiện vẻ si mê.

Cô ta điên rồi! Lý Tư không muốn trao đổi gì thêm với người điên này nữa. Hiện giờ cậu ta chỉ lo cho Tô Y Thược, mong rằng Lâm Mạc Tang không để cô tới đây, rõ ràng mụ điên này đã giăng bẫy sẵn sàng để chờ Tô Y Thược.

Tiếc rằng, bước chân vững vàng đã phá vỡ lời cầu nguyện của cậu ta.

Lần này Lý Tư thực sự nóng ruột, không phải Lâm Mạc Tang đã nói sẽ chăm sóc cô thật tốt sao? Bây giờ anh để cô đi tới nơi nguy hiểm này là thế nào?! Cậu ta căn bản không bận tâm đến sống chết của mình, cậu ta không muốn Tô Y Thược gặp nguy hiểm vì cậu ta!

“Mau… chạy…”. Giọng nói khàn khàn của Lý Tư mỏng manh đến mức khiến người ta không nghe rõ được.

“Tôi đến rồi, người đâu?” Giọng con gái bình thản vang lên.

“Nhớ lấy, cô ta là do chính mày hại chết…” Giọng nói thâm hiểm của Âu Dương Tuyết vang lên bên tai Lý Tư, sau đó cười cợt quay người bước ra ngoài.

Cô ta muốn khiến tất cả những người thích Tô Y Thược đều phải đau khổ!

Trong mắt Lý Tư đầy vẻ đau đớn, cậu ta cũng căm ghét sự bất lực của mình đến chết đi được. Bảo sao người đàn ông kia không muốn để cậu ta ra ngoài. Cậu ta chỉ biết liên lụy người khác mà thôi, ngay cả người mình quan tâm cũng không bảo vệ được.

Tinh thần của cậu ta vốn đã rất mơ hồ, nghĩ như vậy, toàn thân càng trở nên uể oải hơn.

“Tới nhanh lắm.” Nhìn khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường của Tô Y Thược, Âu Dương Tuyết châm chọc.

“Người.” Tô Y Thược không ngờ là do Âu Dương Tuyết ra tay, cô ta hoàn toàn không có khả năng bắt được Lý Tư.

“Người nào?”. Âu Dương Tuyết cố tình ra vẻ không hiểu gì, cô ta muốn đập vỡ dáng vẻ thanh cao của cô gái này, để lộ ra sự xấu xa của cô ấy!

“Lý Tư.” Tô Y Thược chợt nổi sát khí, không ai có thể động vào người bên cạnh cô mà vẫn còn sống sót được, khi cô nhìn Âu Dương Tuyết, trong mắt cô, cô ta chỉ là một xác chết!!!

“Ồ ~ vì một người đàn ông khác mà cô còn không cần cả mạng sống à?! Chà chà, nếu Tang nghe được điều này thì sẽ khổ sở biết chừng nào. Bình thường giả vờ thanh cao như vậy, nhưng chẳng phải là một con đĩ bắt cá hai tay hay sao?”. Âu Dương Tuyết nhìn Tô Y Thược căm ghét, cô ta không tin người con gái này vẫn còn bình tĩnh được như vậy.

“Người.” Giọng Tô Y Thược lạnh đi.

Thấy câu nói của mình không có chút tác dụng gì, Âu Dương Tuyết khẽ cắn môi không thèm nói nữa.

“Đừng để tôi nói đến lần thứ ba.” Mặt Tô Y Thược không chút thay đổi nhìn Âu Dương Tuyết, trừ điều mà cô muốn biết ra, cô không thèm nghe bất cứ câu nói gì của cô ta.

“Ha ha, cô thì làm được gì chứ? Dù rốt cuộc Lý Tư có ở trong tay tôi hay không, thì cô cũng không cứu được hắn. Ha ha, khi cô bước chân vào căn phòng này, thì cô nhất định chỉ có một con đường, đó là chết! Không tin thì cô cứ cử động đi!” Âu Dương Tuyết cười đắc ý.

Tô Y Thược khẽ nhíu mày, vừa vào đây cô đã cảm thấy hơi thở hơi khác lạ, lẳng lặng bóp đầu ngón tay của mình, dùng sự đau đớn để khống chế cảm giác vô lực, tuyệt đối không được để Âu Dương Tuyết phát hiện ra.

Thấy Tô Y Thược không lộ vẻ gì khác thường, Âu Dương Tuyết hơi nghi hoặc, rốt cuộc thứ kia có tác dụng không?

“Người ở bên trong.”

Tô Y Thược đi về phía phòng giam Lý Tư, Âu Dương Tuyết quan sát dáng đi của cô, vẫn không nhìn ra điều gì không ổn.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Tư gần như hôn mê, Tô Y Thược đang định bước tới cởi trói cho cậu ta thì Âu Dương Tuyết đã chắn trước mặt cô.

“Người của tôi đều ở xung quanh, tôi khuyên cô không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

“Cô muốn thế nào?”.

“Ha ha, nhìn thấy con dao trong tay tôi không? Tôi muốn cô tự cứa dao lên mặt mình! Ha ha ha… tôi chưa nói dừng thì chưa được dừng! Nếu không, tôi sẽ giết hắn!”.

Âu Dương Tuyết ném con dao găm xuống đất, Tô Y Thược không do dự cầm lên. Hay lắm, Âu Dương Tuyết không điều tra rõ về cô, là sai lầm lớn nhất của cô ta.

“Cứa đi!” Âu Dương Tuyết nhìn Tô Y Thược uy hiếp.

“Không…”. Lý Tư bị trói tay sau lưng ngồi trên ghế phát ra tiếng nói mỏng manh, nếu Tô Y Thược thật sự tự làm tổn thương mình vì cậu ta, thì cậu ta sẽ áy náy cả đời mất.

“Câm ngay!”. Âu Dương Tuyết quay sang quát Lý Tư, bất cứ kẻ nào cũng đừng mong ngăn cản chuyện cô ta muốn làm.

Nhưng ngay khi cô ta quay đầu, con dao găm lạnh băng đã dán vào cái cổ trắng nõn của cô ta.

Âu Dương Tuyết không ngờ tốc độ của Tô Y Thược lại nhanh như vậy, cảm nhận sự mát lạnh trên cổ, cô ta trợn trừng hai mắt nhìn Tô Y Thược không tin nổi.

“Thả chúng tôi đi.” Tô Y Thược không muốn giết cô ta.

“Nằm mơ! Cô có giết tôi tôi cũng không thả các người!”. Âu Dương Tuyết hừ lạnh.

Tô Y Thược không có thời gian dây dưa với cô ta, đập ‘bốp’ một cái vào bả vai khiến cô ta ngã xuống hôn mê.

Cô lập tức đi lướt qua Âu Dương Tuyết tới trước mặt Lý Tư.

“Tư, tỉnh dậy… tỉnh dậy.” Tô Y Thược gỡ dây trói cho cậu ta, muốn lay câu ta tỉnh dậy. Nhưng vì bị tiêm thuốc mê, vừa rồi lại hít phải thứ thuốc trong phòng, nên Lý Tư đã hoàn toàn hôn mê.

Hiện giờ ở bên ngoài rất có thể có người của Âu Dương Tuyết hoặc người còn lợi hại hơn cô ta, làm thế nào để chạy trốn mà không làm kinh động đến ai, đầu óc cô lúc này cũng rất mơ màng rồi.

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Chương 83: Y Thược bị thương, Lâm Mạc Tang hoảng sợ.

Tô Y Thược dùng dao cắt vào tay, sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này, tay cô đã đầm đìa máu, Tô Y Thược lại không hề để tâm chút nào, cầm con dao nhuốm máu, đi tới cạnh cửa. Cô phải ra tay trước để giành lợi thế.

Khi cô đang vô cùng chăm chú quan sát người bước tới, tiếng chân lại biến mất một cách kỳ lạ.

Tô Y Thược đứng ở cạnh cửa chờ một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì như trước, không khỏi nghĩ thầm, có phải cô bị người ta phát hiện không?

Cô nhẹ nhón người, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa.

Lâm Mạc Tang!

Cô kinh ngạc nhìn người đang đứng bên ngoài, cách cô khoảng hơn 5 mét, bên cạnh anh còn có Âu Dương Mộc và Mộ Dung Ngữ Yên cùng với hai người Phong và Lăng mà cô đã từng gặp trước khi tới biệt thự, xung quanh họ đều là xác chết.

Sao anh đến được đây nhanh như vậy? Âu Dương Tuyết để cô rẽ rất nhiều đường, nếu không phải trí nhớ cô tốt thì chính cô có lẽ cũng bị dẫn đi lòng vòng đến chóng mặt rồi.

Có điều, sự xuất hiện của họ khiến Tô Y Thược yên tâm hơn nhiều, cô đang định đi ra ngoài chi viện cho Lâm Mạc Tang thì…

“Anh là ai?”. Giọng Mộ Dung Ngữ Yên chợt vang lên khiến Tô Y Thược đang định bước ra liền ngừng lại. Trừ nhóm họ ra, vẫn còn có người khác. Vì nơi Tô Y Thược đang nấp chỉ nhìn thấy mấy người Lâm Mạc Tang nên cô căn bản không biết tình hình bên đó ra sao, đối phương có bao nhiêu người, cô có biết họ hay không. Quan trọng nhất là, vị trí của cô hiện giờ khá gần họ nên cô không thể để bị bắt được.

Đầu óc hơi mơ hồ của Tô Y Thược chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, cô không thể trở thành gánh nặng của họ!!!

Nếu không có cách nào khác… Tô Y Thược lẳng lặng sờ vào lưu ly yên trong cổ áo.

“Lý Tư.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến người ta hơi khiếp sợ đến khó hiểu.

Nghe giọng nói này, Tô Y Thược cũng không nhận ra anh ta là ai, nhưng có thể chỉ đích danh muốn tìm Lý Tư, lại có thể tìm đến đây nhanh như thế thì chỉ có một người — Diệp Thiên Duyên.

Tô Y Thược chậm rãi đi từ bên trong cánh cửa ra, bước về phía Lâm Mạc Tang.

“Lý Tư ở trong phòng.” Tô Y Thược lãnh đạm nói với người đàn ông kia, đôi mắt hơi mơ hồ vẫn nhìn Lâm Mạc Tang, cô sắp không gắng gượng được nữa rồi.

Sự xuất hiện của Tô Y Thược khiến mọi người ở đây đều ngẩn người ngạc nhiên.

Nhìn thấy bàn tay đẫm máu của cô, cảm giác đau đớn sục sôi trong lòng Lâm Mạc Tang, ánh mắt đầy vẻ khát máu. Chết tiệt! Lẽ ra anh nên đến sớm hơn một chút!!!

Diệp Thiên Duyên bình tĩnh nhìn cô gái hô hấp hơi hỗn loạn nhưng vẫn lãnh đạm xuất trần như phù dung kia, sau đó quay người đi cùng hai người khác về phía căn phòng có Lý Tư, không ai để ý tới trong số họ có một ánh mắt nhìn Tô Y Thược lo lắng.

“Em không sao.” Tô Y Thược đứng vững trước mặt Lâm Mạc Tang, giọng nói vẫn thản nhiên như trước nhưng lại pha chút tình cảm.

Lâm Mạc Tang nhíu chặt mày, sắc mặt của cô hơi bạc đi, trên gương mặt cũng chỉ có sự tỉnh táo do cô cố chống chọi mà thôi.

Anh không nói lời nào, lập tức ôm lấy cô siết chặt vào trong lòng, tham lam hít lấy hơi thở của cô! Chỉ có chạm vào cô, anh mới có cảm giác an toàn, anh hoàn toàn không dám đánh cuộc mạng sống của cô!

Lăng và Phong đều kinh hãi nhìn họ, từ bao giờ mà cảm xúc của lão Đại lại dao động như vậy? Bình thường anh đều thâm trầm, lạnh lùng, bọn họ cứ nghĩ anh không gần phụ nữ, nhưng lúc này anh lại sợ hãi như một người đàn ông bình thường sợ mất đi người vợ của mình, rốt cuộc cô gái này làm thế nào?!

Mộ Dung Ngữ Yên cười giảo hoạt với họ, dùng thủ ngữ để giải thích.

“Ngốc nghếch!!! Lần sau anh sẽ không cho em đi một mình nữa, em thất hẹn, không trả lại cho anh một Tô Y Thược nguyên vẹn.” Lâm Mạc Tang kìm nén sẽ bất an, cảnh cáo Tô Y Thược, cánh tay ôm cô hơi buông lỏng một chút để cô có thể thoải mái dựa vào lòng mình hơn.

Chỉ tiếc là người trong lòng không hề nể mặt chút nào, vừa ngửi được mùi hương cỏ xanh quen thuộc, thần kinh căng thẳng của cô lập tức yên bình đi, cũng khiến cô hôn mê trong chớp mắt, căn bản không nghe thấy lời ‘cảnh cáo’ của Lâm Mạc Tang.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang cười bất đắc dĩ, cô nàng này, thật đáng đánh đòn mà!!!

Khi Diệp Thiên Duyên bế Lý Tư ra, Lâm Mạc Tang vẫn chưa đi khỏi đây. Hai người đều bế một người nhìn đối phương, trong mắt đều có nụ cười trào phúng.

Người đàn ông này chính là “Nhật thần” nổi tiếng cùng với “Dạ thần” Lâm Mạc Tang.

“Tôi sẽ không buông tay, tốt nhất là anh đừng để tôi có cơ hội đưa cô ấy đi!”. Một trong hai người đứng bên cạnh Diệp Thiên Duyên chính là Diệp Tư Trần. Gần đây luôn có một người đàn ông đi theo Tô Y Thược, hại hắn không thể tiếp cận được cô. Vừa rồi không biết vì sao ông anh luôn bình tĩnh của hắn lại có chuyện gì đó phiền muộn, hắn đang nhàm chán nên mới đi cùng, không ngờ lại gặp Lâm Mạc Tang ở đây, mà người đàn ông lúc trước luôn bám lấy Y Thược giờ lại được anh trai hắn bế. Không biết có phải do hắn cũng hít phải mê hương trong phòng không mà đầu óc hơi mơ hồ.

“Hết hy vọng đi!”. Ánh mắt sắc bén của Lâm Mạc Tang lướt qua Diệp Tư Trần, lạnh lùng nói.

Hai người nhìn nhau không chịu nhường bước.

Người ở đây đều nhìn thấu sự kiên định trong mắt Lâm Mạc Tang.

Anh như muốn nói cho tất cả những người mơ tưởng tới cô rằng, cô gái này, là người mà Lâm Mạc Tang anh đã xác định rồi!

Diệp Thiên Duyên lười phải xen vào chuyện của họ, căn bản là dựa trên sự hiểu biết của anh ta về Lâm Mạc Tang, và ánh mắt của cô gái vừa rồi nhìn Lâm Mạc Tang, thì anh ta biết em trai anh ta hoàn toàn không có hy vọng gì. Anh ta nên dành đầu óc nghĩ xem nên trừng phạt người trong lòng thế nào thì hơn.

“Người này.” Diệp Thiên Duyên ra hiệu cho thủ hạ, một người đàn ông khác kéo Âu Dương Tuyết, đẩy ra trước mặt họ. Âu Dương Mộc lập tức đón lấy em gái, trên mặt đầy hối hận và thất vọng.

“Đi thôi.” Anh ta bán cho Lâm Mạc Tang một ân tình. Nếu không thì lúc này Âu Dương Tuyết đã là một xác chết không còn hơi thở nữa rồi.

Chờ bốn người Diệp Thiên Duyên rời đi, sắc mặt Âu Dương Mộc rất khó coi, quỳ xuống: “Môn chủ, em gái tôi chỉ nhất thời hồ đồ, xin môn chủ trừng phạt nhẹ tay.”

“Chờ cô ta tỉnh dậy rồi nói sau.” Lâm Mạc Tang rất muốn giết chết Âu Dương Tuyết, nếu không phải vì cô ta còn có tác dụng thì anh đã không giữ lại.

Âu Dương Mộc khẽ thở dài một cái, nhìn Lâm Mạc Tang cẩn thận ôm Tô Y Thược rời đi, lần này em gái anh ta thật sự quá đáng! Nếu môn chủ muốn dùng môn quy để trừng phạt cô ta, thì anh ta cũng không thể oán hận được.

Tô Y Thược tỉnh lại trong mùi thuốc sát trùng nhức mũi. Cô nhìn xung quanh, đây là phòng của cô và Lâm Mạc Tang.

Tô Y Thược giật giật ngón tay, hơi khát nước.

Tô Y Thược khẽ nhíu mày, không nhấc được tay lên, có gì đó ấm áp đang đè lên trên tay cô.

Cô nhìn sang bên cạnh, Lâm Mạc Tang đang nằm ghé vào bên giường, nhắm mắt ngủ, lông mày nhíu chặt vào nhau, Tô Y Thược không cử động nữa.

Cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, hẳn là anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, vì khi cô mơ màng vẫn cảm nhận được có hơi ấm ở bên mình khiến cô lưu luyến vô cùng.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi tới. Tô Y Thược thấy người này nhìn rất quen, phải rồi, chính là người đàn ông lúc trước chữa trị cho Lâm Mạc Tang.

Thấy Tô Y Thược tỉnh lại, trong mắt Mã Đăng hiện lên vẻ vui sướng, tên nhóc kia sắp làm anh ta phiền chết đi rồi, rốt cuộc anh ta cũng được nhàn hạ một chút.

Tô Y Thược dùng bàn tay phải không bị chặn đưa lên ra hiệu đừng lên tiếng với Mã Đăng. Anh ta nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Mạc Tang, sau đó ra hiệu mình đã biết.

“Tôi hôn mê mấy ngày?”. Tô Y Thược nhỏ giọng hỏi.

“Hai ngày.” Hai ngày nay, anh ta không chỉ bị gọi về đây khẩn cấp, còn bị ra lệnh cho 24h ngồi chờ lệnh! Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ mà Lâm Mạc Tang lại vô cùng lo lắng. Từ khi nào mà tên nhóc này cứ lo được lo mất như thế?!

“Ừm.” Tô Y Thược khẽ gật đầu, bảo sao toàn thân cô không có chút sức lực nào.

“Tôi ra ngoài trước.” Nói xong Mã Đăng liền rời khỏi phòng, tiện tay đóng nhẹ cửa lại.

Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Tô Y Thược nhìn gương mặt cương nghị của Lâm Mạc Tang một lúc lâu cũng không động đậy. Trong giấc ngủ say, anh y như một đứa trẻ. Tô Y Thược cố nâng tay lên muốn xoa giãn lông mày đang nhíu chặt của anh thì Lâm Mạc Tang lại đột ngột mở mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui