Kế Hoạch Bắt Cừu

“Bây giờ tôi hỏi một câu, cô trả lời một câu, nếu dám nói lung tung…”. Tô Y Thược nhẹ nhàng cứa vào cổ Âu Dương Tuyết một cái.

Cảm giác đau đớn xông thẳng lên não Âu Dương Tuyết, bản chất sợ chết khiến
cô ta không dám nói thêm nửa chữ, vội vàng gật đầu đồng ý, mắt cũng
không dám nhìn khuôn mặt kia nữa.

Không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ gặp ma. Xem ra cô nàng này làm không ít chuyện xấu xa.

“Một tuần trước, các người làm thế nào mà bắt được người đàn ông kia?”. Sau
khi cô tỉnh lại thì không còn thấy Lý Tư nữa, chắc là bị người đó đưa
về, vì thế cô chỉ có thể tìm manh mối từ chỗ Âu Dương Tuyết.

“À…”. Ngày mai Âu Dương Tuyết sẽ bị đưa đi Nam Phi, nhắc đến việc này là cô
ta lại bùng lửa giận. Chỉ tại gã đàn ông đó, nói cái gì mà dù có sơ hở
bị phát hiện thì cô ta là con gái Âu Dương Gia, ai dám động vào cô ta?
Nhưng kết quả thì thế nào?

Tô Y Thược nhận ra vẻ phẫn nộ của Âu Dương Tuyết, có vẻ như người ‘có ý đồ xấu’ kia rất biết dùng đòn tâm lý.

“Nói.” Tô Y Thược tra hỏi.

“Là… là một người đàn ông nói cho tôi biết, chỉ cần bắt được Lý Tư thì sẽ uy hiếp được con đàn bà khốn kiếp Tô Y Thược kia.” Âu Dương Tuyết rất kích động, rõ ràng vẫn căm hận Tô Y Thược đến tận xương tủy như trước, khi
nhắc tới tên cô, sắc mặt cô ta dữ tợn đến mức như chỉ muốn xẻ thịt cô
rồi nuốt thẳng vào bụng vậy.

“Gã đàn ông đó là ai?”. Tô Y Thược không thèm để tâm đến lời chửi bới của cô ta, hỏi tiếp.

Lần này Âu Dương Tuyết do dự một lúc cũng không nói thêm câu nào.

“Hửm?”. Tô Y Thược lại cứa thêm cho Âu Dương Tuyết một cái nữa không chút nể
nang, một chút máu lập tức ứa ra từ cổ cô ta, rơi xuống chiếc váy ngủ
trắng như tuyết của cô ta.


“Đừng… đừng giết tôi!!!
Gã… gã đàn ông đó có 3 nốt ruồi ở khóe môi, nhưng mà tôi không quen
gã…”. Âu Dương Tuyết đã bao giờ chịu đau đớn thế này đâu, cái tát lần
trước của Âu Dương Mộc là lần đầu tiên cô ta bị đánh.

3 nốt ruồi à? Một loạt hình ảnh lướt qua đầu Tô Y Thược, nhưng không hề
có người nào phù hợp với miêu tả của Âu Dương Tuyết. Cô chưa từng đắc
tội với ai như vậy.

Ngay khi cô đang chuẩn bị tra hỏi tiếp thì Âu Dương Tuyết đã ngất xỉu mất rồi.

Nhìn Âu Dương Tuyết ngã xuống giường, Tô Y Thược không thể hiểu nổi vì sao
một cô gái độc ác nham hiểm như thế mà lại nhát gan thế này.

Tô Y Thược dùng ga giường lau lưỡi dao găm dính máu rồi nhét lại vào trong tay áo. Ít ra Âu Dương Tuyết cũng tặng cho cô một món quà khá tốt, con
dao găm này sáng bóng, chém sắt như chém bùn, dùng rất vừa tay.

“Đinh đong đinh đong”. tiếng chuông đồng hồ vang lên, trời đã dần sáng, đến lúc Tô Y Thược phải đi rồi.

“Tuyết nhi~”. ngay khi Tô Y Thược mở cửa phòng định lẻn đi thì một giọng phụ nữ nho nhỏ vang lên ngoài cửa.

Tô Y Thược khẽ nhíu mày, nhanh nhẹn trốn ra sau cửa.

Một vị phu nhân mặc quần áo sang trọng cầm một cái thùng lớn lén lút bước
vào phòng Âu Dương Tuyết, còn liên tục quay đầu lại nhìn như sợ có người phát hiện ra.

Bà ấy đặt cái thùng xuống, vội vàng đi đến bên giường, nhìn thấy trên giường đầy vết máu, sắc mặt vốn đang sốt ruột lập tức tái nhợt đi, run run rẩy rẩy đưa tay vào mũi Âu Dương
Tuyết kiểm tra hơi thở, rồi khẽ thở phào.

“Tuyết nhi, Tuyết nhi!”. Người phụ nữ kia vội vàng lay Âu Dương Tuyết dậy. Cô ta
chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mặt liền quên cả đau đớn

lao tới khóc ầm lên!

“Mẹ, mẹ, có người muốn giết con!”. Âu Dương Tuyết kêu to.

Quý Yến, mẹ cô ta vội vàng bịt miệng cô ta lại, vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nhỏ
giọng nói: “Mẹ biết rồi, không sao, không sao. Con nói nhỏ một chút,
đừng đánh thức bố con dậy.”

Âu Dương Tuyết nhìn bà không thể tin nổi. Cô ta suýt bị giết chết mà mẹ còn lo cô ta đánh thức bố sao?!

“Mẹ chuẩn bị hành lý cho con rồi, đây là chiếc thẻ không có hạn mức, con…
con chạy trốn được đi đâu thì mau chạy đi!”. Nhìn đứa con gái từ nhỏ ở
bên mình, hai mắt Quý Yến cũng đỏ bừng lên nhưng không còn cách nào
khác, không bỏ trốn cũng chỉ có con đường chết thôi, ai bảo Tuyết nhi
chọc vào người không nên chọc chứ.

Tô Y Thược lạnh lùng nhếch môi, người mẹ như vậy mới khiến Âu Dương Tuyết vĩnh viễn không trưởng thành được.

Nhìn chiếc thùng bên cạnh, Âu Dương Tuyết ngừng khóc, trợn tròn mắt, gia
đình họ thực sự không bảo vệ cho cô ta nữa sao? Giờ phút này, cô ta thật sự cảm nhận sâu sắc rằng mình sẽ không bao giờ có thể sống cuộc sống
như công chúa này nữa.

Nhân lúc Âu Dương Tuyết bị Quý Yến che khuất tầm mắt, Tô Y Thược nhanh chóng lẻn qua cửa sau để ra
ngoài, trong lòng không khỏi buồn thay cho Âu Dương Tuyết. Dù cô ta có
thể trốn được thật, thì với tính cách đó của cô ta, e cũng không sống
yên được ngoài xã hội.

Chỉ là, chuyện này không liên quan gì tới cô.

Tô Y Thược lẻn ra khỏi Âu Dương gia trong tình huống không đánh động đến
bất cứ kẻ nào. Chuyện Âu Dương Tuyết coi như xong, tiếp theo cô phải tìm được gã đàn ông có 3 nốt ruồi đó.


Tô Y Thược chậm
rãi thả bước trong công việc cách Âu Dương gia khoảng 100 mét. Ánh mặt
trời mới mọc giống như một cái cuống rốn khổng lồ, ôm chặt lấy vạn vật
trên thế gian, mùi bùn đất quyện với mùi ẩm ướt của sương sớm len lỏi
vào mũi Tô Y Thược, một đám trẻ con kéo tay nhau ca hát ngây ngô khiến
Tô Y Thược không kìm được liền bật cười. Đã bao lâu rồi cô chưa nhìn
thấy những cảnh thế này? Thế giới của cô, vẫn luôn quanh quẩn với quyền
và thế. Thật ra, thứ cô mong muốn nhất, cũng chỉ là cuộc sống bình thản
nhất thôi.

Tô Y Thược cười mệt mỏi, lúc này cô đã tháo chiếc mặt nạ quỷ xuống, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú của cô như trong suốt.

Lục Thần Hi vừa đến thành phố Quyết Hoa, đang muốn xuống xe hít thở không
khí một chút, không ngờ Tô Y Thược cũng ở đây, hơn nữa, vẻ mặt mơ hồ như vừa rơi xuống phàm trần đó của cô khiến anh ta nhìn mê mẩn.

“Lục tiên sinh, chúng ta phải đi rồi!” Người đàn ông ngồi ở ghế lái ló đầu qua cửa kính gọi Lục Thần Hi.

Lục Thần Hi nhìn Tô Y Thược đang nghe điện thoại rồi nhanh chân bước về một hướng khác kia, bàn tay đang giơ lên không trung của anh ta buông thõng xuống: “Đi thôi!”. Thế nào rồi cũng sẽ có cơ hội gặp lại.

Quả nhiên Tam Sát đã thu phục được tên Thất Sát làm việc chỉ theo cảm tính
không có chút đầu óc nào kia. Đúng là người càng có vẻ ôn hòa thì càng
gian xảo, y như Lâm Mạc Tang. Tô Y Thược cúi đầu nghĩ.

Người vừa gọi điện thoại cho cô là Nhất Sát, thông báo cho cô biết sau khi
Tam Sát làm Thất Sát hôn mê đã rời đi để lại mẩu giấy viết “Các anh em,
tôi có lỗi với mọi người”.

Tô Y Thược day day trán, cả đêm không ngủ khiến cho cơ thể vừa bình phục của cô hơi mệt mỏi.

“Bám theo đi, liên tục báo tình hình cho tôi, còn nữa…”. Tô Y Thược đi về
nơi mà Nhất Sát vừa thông báo, “Triệu tập hết anh em dưới trướng của anh đi cùng.”

Nhất Sát ở đầu dây bên kia dường như không ngờ Tô Y Thược sẽ để hắn dẫn người đi. Hắn cứ nghĩ cô chẳng qua chỉ
muốn theo dõi thăm dò tình hình của Tam Sát mà thôi. Một lát sau hắn mới trả lời: “Vâng.”

“Chú ý an toàn.” Tô Y Thược nghĩ một chút rồi bổ sung thêm


Trong điện thoại không còn âm thanh nữa, Tô Y Thược khẽ cười cúp máy. Lại phải đánh lớn một trận rồi!

***

“Cô ấy nói thế nào?”. Sáu người, 12 con mắt đổ dồn về phía Nhất Sát.

“Cô ấy bảo tôi dẫn theo anh em dưới trướng đi cùng.” Giọng nói của Nhất Sát hơi là lạ. Phải biết rằng đám anh em dưới trướng hắn không khác gì thú
hoang, nếu tham gia vào thì căn bản không có ai cản nổi! Nhất Sát lại
nói tiếp: “Cô ấy còn dặn ‘chú ý an toàn’ nữa!”.

Giờ thì mọi người đều ngỡ ngàng, biểu hiện thế này rõ ràng là muốn đi cứu người mà!

“Tôi theo cô gái này!!!”. Mắt Thất Sát lấp lánh sáng, hùng hổ nói, cũng vô tình động vào vết thương bị Tam Sát đánh trên mặt.

Mấy người còn lại cũng thực sự bị cô gái này làm cho cảm động. Dù cô ấy là
một người con gái thì đã sao?! Bọn họ cũng thừa nhận cô ấy!!!

Đương nhiên bản thân Tô Y Thược không hề biết rằng một câu quan tâm tùy ý của cô lại khiến cô trở thành người mà bảy người này muốn dốc hết sức lực
để bảo vệ.

***

Tam Sát luồn lách vào một kho hàng bỏ hoang ở thành phố Quyết Hoa.

Vì Tô Y Thược chưa đến nên sáu người trốn trong bụi cỏ, không dám manh động.

Lúc này, một người dáng vẻ như tay sai quèn đi từ trong kho hàng ra, Nhị
Sát nháy mắt ra hiệu với Ngũ Sát, Ngũ Sát lập tức gật đầu rồi lén đi
theo sau người kia. Nhị Sát lại lấy từ trong áo ra một loại da đặc biệt
và bút, vẽ theo diện mạo của người kia. Trong bảy người này, Nhất Sát là chủ lực, phụ trách xử lý những chuyện lớn của Liệt Diễm, Nhị Sát giỏi
thuật hóa trang, phụ trách việc trà trộn với người khác, Tam Sát chuyên
quản lý tài vụ, Tứ Sát chịu trách nhiệm thu thập tin tức tình báo, Ngũ
Sát là sát thủ tài giỏi, Lục Sát phụ trách ngoại giao, cũng chính là sử
giả kết giao với các bang phái khác, Thất Sát phụ trách “địa lao” của
Liệt Diễm, vì thế tính cách hắn ta cũng nóng nảy bộp chộp hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận