Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác


Một vận mệnh chi tử khác của thế giới này là Hứa Tư Niên, là cháu trai của người đứng đầu nhà họ Hứa - một trong những gia tộc giàu nhất nước A, trình độ phát triển của nước A rất khác với nước J, nhà họ Hứa xưa nay không thể bằng nhà họ Cố, thân phận của Hứa Tư Niên cũng hơi xấu hổ, cha anh ta là con trai có năng lực yếu kém nhất của gia chủ nhà họ Hứa, thân phận của mẹ anh ta cũng không cao, hai người đều không được gia chủ thích cho nên mới bị điều tới nước J.


Tuy rằng ở trong mắt Sở Nguyệt Hân, Hứa Tư Niên rất giỏi giang, nhưng trên thực tế, anh ta chỉ là một người có thân phận thấp nhất ở nhà họ Hứa mà thôi.


Nhưng ai bảo anh ta là vận mệnh chi tử, sau khi thành niên đã tiếp quản gia nghiệp của nhà họ Hứa ở nước J, lại cùng Sở Nguyệt Hân thiết kế vu oan Cố thị, nuốt trọn tập đoàn Cố thị, từ đó được gia chủ nhà họ Hứa coi trọng, nhanh chóng trở về nước A, trở thành người thừa kế chi nhất.


Cuối cùng như cá gặp nước trong trận chiến tranh giành thừa kế, thành công trở thành gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Hứa.


Hiện tại anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với Sở Nguyệt Hân, nhưng chờ đến sau khi anh ta biết Sở Nguyệt Hân là con gái riêng của nhà họ Cố , sẽ thông qua hai con sói mắt trắng là Sở Nguyệt Hân cùng Lục Côn Bằng, lén lút xuống tay với Cố thị.



Hừ, không có một người nào tốt cả! Như vậy xem ra, vẫn là Thẩm Quân Lăng tốt nhất.


“Rầm~”

Cố Diệc Linh bật dậy từ giường, bên ngoài có tiếng động gì vậy?

Cậu xuống giường, ra khỏi phòng mở cửa đã thấy Thẩm Quân Lăng té xỉu ở trước cửa nhà mình.


Cả người hắn đều là máu, áo khoác cao bồi bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu trên tóc đã khô kết thành từng khối từng mảng, mà máu vẫn còn chảy từ trên trán của hắn xuống, dưới bụng có vết thương đang chảy máu, tụ thành một vũng máu trên mặt đất, trừ cái này ra, trên người hắn còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ không giống nhau.


Thẩm Quân Lăng cau mày, môi tái nhợt, hô hấp rất mỏng giống như sắp biến mất, hoàn toàn không thể tưởng tượng được về sau hắn chính là lão đại trong giới hắc đạo hô mưa gọi gió không gì làm không được.


“Này, tỉnh lại đi.

” Cố Diệc Linh ghét bỏ nhíu mày, nhấc chân đá đá hắn: “Muốn chết đến nơi khác chết đi, đừng chết ở cửa nhà tôi.



Thẩm Quân Lăng vẫn không có phản ứng, vẫn nằm ở kia như cũ.



Cố Diệc Linh bất đắc dĩ thở dài, không chút dịu dàng nào khoác tay hắn lên vai, người đàn ông cao 190cm đè lên người cậu làm suýt chút nữa cả hai sẽ té trên mặt đất, cậu gian nan đứng vững, thất tha thất thểu kéo Thẩm Quân Lăng vào trong phòng của mình.


Thành công ném Thẩm Quân Lăng trên giường, Cố Diệc Linh thở phì phò, nhận mệnh đi tìm kiếm hòm thuốc xử lý miệng vết thương cho hắn.


Cậu một bên giận dỗi đổ nước thuốc lên trên miệng vết thương của hắn, một bên dùng tinh thần lực truyền vào cơ thể của hắn làm miệng vết thương nhanh khép lại, không bao lâu, trên mặt Thẩm Quân Lăng đã có huyết sắc, suy yếu mở mắt ra.


“Không cần ! cần.

.

đi bệnh viện!.

” Câu đầu tiên hắn mở miệng nói chính là câu này, Cố Diệc Linh tức giận trừng hắn một cái: “Biết, anh cho rằng tôi thiểu năng trí tuệ mà không biết anh làm công việc gì à.




Lúc này Thẩm Quân Lăng vừa là nhân viên sòng bạc, vừa làm đại ca không lớn không nhỏ nào đó trong thành phố.

Giống bọn họ ở vào thời kỳ phát triển bang phái, muốn sinh tồn là khó khăn nhất, có địa bàn muốn tranh, có hàng hóa muốn cướp, muốn phát triển quan hệ với bên bạch đạo, mặt khác trong bang phái, người phía dưới bề ngoài giả vờ làm việc, nhưng sau lưng lại muốn thay thế người trên, thường xuyên phát sinh hỗn chiến, ngay cả bên trong bang phái của chính mình cũng luôn không thể yên tâm.


Lúc này Thẩm Quân Lăng bị trúng kế của một lãnh đạo khác trong bang, bị đuổi giết đến tận đây.

Thật vất vả trốn về nhà, lại không nghĩ té xỉu ở trước nhà Cố Diệc Linh.

Nếu Cố Diệc Linh không cứu hắn, phỏng chừng hắn cũng bị mất máu mà chết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận