Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác


Còn về phía Lục Côn Bằng, bởi vì Thẩm Quân Lăng cảm nhận được Cố Diệc Linh không quá thích người cha này của mình cho nên thái độ với ông ta cũng rất bình thường, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được sự coi thường của Lục Côn Bằng với mình, thế nên hắn cũng không định mặt nóng dán mông lạnh.

“Anh ấy là bạn trai của con.” Cố Diệc Linh nắm tay hắn, thoải mái thừa nhận.

Lục Côn Bằng hét to: “Hai đứa đều là đàn ông, tại sao có thể ở bên nhau được!”

“Có gì mà không được, bây giờ đã là thời đại gì rồi, chỉ cần con trai vui vẻ là được.

Còn nữa, Quân Lăng cũng là người quen, giao Linh Linh cho thằng bé, em cũng cảm thấy yên tâm.” Mẹ Cố đáp lời, nhanh chóng chấp nhận mối quan hệ của cả hai.

Trong nhà này lời nói của mẹ Cố vẫn rất có trọng lượng, Lục Côn Bằng đành phải ngậm miệng.

“Mẹ, mẹ cứ bán con đi một cách đơn giản như thế sao?” Cố Diệc Linh đùa giỡn hỏi.


Thẩm Quân Lăng nói: “Cảm ơn dì, con nhất định sẽ đối xử với Tiểu Linh thật tốt.”

Mẹ Cố trợn mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó mời Thẩm Quân Lăng về nhà ăn cơm.

Tập đoàn Cố thị vì mất đi người đứng đầu đã ầm ĩ một thời gian, nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại.

Cố Diệc Linh hoàn thành việc học, về nhà kế thừa 35% cổ phần ông ngoại để lại, trở thành tổng tài mới của tập đoàn Cố thị.

Mẹ Cố dùng 15% cổ phần nhập vào hội đồng quản trị, trở thành chủ tịch.

Ngoài ra Lục Côn Bằng cũng có 5%, xem như món quà tặng cho ông ta.

Mặc dù mẹ Cố không thích kinh doanh, nhưng dù sao bà cũng là con gái nhà họ Cố, hiện tại con trai còn trẻ, chỉ mới tiếp nhận tập đoàn Cố thị nên tất nhiên bà cần phải ở phía sau giúp đỡ con trai.

Nhưng rất nhanh bà nhận ra rằng bản thân lo lắng quá nhiều, thủ đoạn của con trai tinh ranh không giống một thanh niên mới vào xã hội, cậu nhanh chóng làm quen với cách điều hành tập đoàn, dùng cách thức to lớn cải cách, đuổi việc rất nhiều nhân viên chân trong chân ngoài, toàn bộ tập đoàn dần ổn định đúng với quỹ đạo của nó.

Bà hoàn toàn yên tâm, giao toàn bộ công việc cho con trai, trở lại cuộc sống làm một phu nhân nhà giàu của mình.

Mỗi khi nói chuyện với người khác và nhắc tới con cái, không ai là không khen ngợi bà có một đứa con trai ưu tú.

Là tổng tài trẻ tuổi, lại đẹp trai tài năng như thế, tất nhiên là mục tiêu của rất nhiều phụ nữ.


Nhưng các cô gái nhanh chóng nhận ra, tổng tài của các cô lại là hoa đã có chủ! Hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng xứng đôi với cậu!

Mỗi ngày Thẩm Quân Lăng đều lái xe tới trước cổng công ty để đón cậu tan làm, có lần hai người vừa lên xe đã hôn nhau làm trái tim các cô gái xung quanh tan nát.

Cố Diệc Linh còn đặc biệt thông báo, nhắc nhở lễ tân rằng nếu Thẩm Quân Lăng tới thì có thể trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng tới phòng làm việc của cậu.

Nếu như văn phòng của tổng tài cách âm kém một chút, có lẽ người đi ngang qua sẽ nghe thấy được tiếng rên rỉ vui sướng của tổng tài luôn tỏ vẻ lạnh lùng của họ.

“Ưm… anh… nhẹ chút…”

Cố Diệc Linh bị đè xuống bàn làm việc to lớn bằng gỗ, hai chân banh rộng, mũi chân chỉ vừa chạm đất.

Tư thế này khiến cậu không thể dùng được chút sức lực nào, chỉ có thể để Thẩm Quân Lăng muốn làm gì thì làm.

Cậu bực bội nắm tóc Thẩm Quân Lăng, không biết tại sao sức lực của hắn lại có thể sung túc tới vậy.


“Tiểu Linh, Tiểu Linh, mở cửa, tôi là Sở Nguyệt Hân, tôi có việc tìm cậu.”

Thẩm Quân Lăng khó chịu nhíu mày, tiếp tục đâm rút: “Sao cô ta lại tới đây?”

“Em… cho cô ta… tới… A…”

Đột nhiên Thẩm Quân Lăng dùng sức đâm mạnh, hắn biết người yêu cho cô ta tới đây chắc chắn có lý do, nhưng hắn vẫn không vui khi có người làm phiền bọn họ, thế nên càng ra sức va chạm người dưới thân hơn.

“Tiểu Linh, Tiểu Linh!”

Hai người không hề để ý tới âm thanh bên ngoài, toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào chuyện làm tình, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận