Đột nhiên Cố Diệc Linh cảm thấy lạnh sống lưng, cậu có cảm giác có người đang dùng đôi mắt khao khát nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu liếc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được gì cả.
Sau khi đuổi mấy Alpha cố ý tới gần, Cố Diệc Linh chọn một ít linh kiện cơ giáp và một căn phòng thí nghiệm rồi thanh toán dưới ánh nhìn kinh ngạc của thu ngân.
May mà cậu được sinh ra trong một gia đình không thiếu tiền, trong túi riêng cũng có không ít tài sản.
Sau khi thanh toán xong, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh của 233.
[233: Victor ở gần đây.]
Cố Diệc Linh hơi sững sờ.
[Ai?]
[233: …Vai ác.]
[Ừ, gửi vị trí cụ thể cho tôi.]
Lúc này đã gặp mặt vai ác rồi sao?
Cố Diệc Linh theo chỉ thị của hệ thống, đi từ cửa sau của cửa hàng ra ngoài.
Khu vực trước cửa hàng còn có chút náo nhiệt, cửa sau lại là xóm nghèo.
Bên trong hẻm nhỏ dơ bẩn, hai bên tường loang lổ, trong không khí tràn ngập mùi rác thải tanh hôi.
Đi dọc con hẻm còn có thể nhìn thấy những căn phòng nhỏ hẹp, bên trong chứa đầy quần áo bị giặc tới trắng bệch.
Cố Diệc Linh dựa theo chỉ dẫn của 233 đi về phía trước, chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói uy hiếp vang lên.
Cậu im lặng đứng ở chỗ ngoặt, nhìn cảnh tượng bên trong.
Một Alpha mặc đồng phục học sinh đang bị hai Alpha và ba Beta khác bao vây, Alpha ở giữa cúi đầu, mái tóc màu trà che khuất đôi mắt, không nhìn rõ vẻ mặt.
Nhờ ký ức của nguyên chủ, Cố Diệc Linh mới nhớ ra mấy người này, người bị vây quanh chính là vai ác Victor, còn những người xung quanh là đám côn đồ chuyên đi cướp bóc của học sinh dưới cái danh thu phí bảo vệ.
Tên Alpha cầm đầu chống hông, đẩy ngã Victor về phía thùng rác, còn nhổ một ngụm nước bọt lên quần áo anh, uy hiếp nói: “Nhóc con, có phải mày không nghe rõ lời ông đây nói không? Tao bảo mày lấy tiền ra đây, mày đứng im lặng ở đó làm gì?!”
Victor cúi đầu không nói, nhưng hai tay bên dưới lại nắm thật chặt, thể hiện sự tức giận lúc này của anh.
“Đại ca của tụi tao đang nói chuyện với mày đấy! Nghe thấy không hả?!” Một tên Alpha khác đạp lên vai anh, dùng sức đè xuống.
Beta trang điểm đậm phía sau cùng điệu đà nói: “Còn chưa xong nữa hả? Không đưa tiền thì cứ đánh một trận đi! Dây dưa hoài có thấy phiền không cơ chứ?”
“Sao thế cục cưng? Mất kiên nhẫn rồi hả?” Alpha cầm đầu ôm lấy eo cậu ta, ra hiệu với một Alpha khác, Alpha đó lập tức gật đầu, giơ tay đấm về phía Victor, Victor nhắm chặt mắt chịu đựng.
233 thấy Victor bị đánh mấy cái, Cố Diệc Linh vẫn đứng ở chỗ cũ không hành động, nhịn không được nhắc nhở: [Cậu không xuất hiện để kiếm độ hảo cảm à?]
Cố Diệc Linh lạnh lùng nhìn Victor ngã trên mặt đất, ánh mắt đầy khinh thường: [… Tôi có thể không cứu anh ta được không?]
233 khó hiểu: [Tại sao?]
[Vì anh ta thật là vô dụng.]
Cố Diệc Linh là trẻ mồ côi ở thế giới thật, những chế giễu, coi thường, bạo lực mà Victor gặp phải thì Cố Diệc Linh đều đã trải qua, thậm chí còn ác liệt hơn Victor nhiều, nhưng cho dù là vậy, cậu cũng sẽ không im lặng nhẫn nhịn giống Victor mà là đứng lên phản kháng.
Kẻ khác chế giễu cậu không có cha mẹ, cả người dơ bẩn, cậu sẽ khinh bỉ kẻ đó không được dạy dỗ.
Kẻ khác cướp đồ ăn và quần áo của cậu, cậu sẽ bỏ thuốc xổ vào bánh mì, cắt nát quần áo, khiến kẻ đó gieo gió gặt bão.
Kẻ khác thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu, cậu sẽ điên cuồng đánh trả kẻ đó cho tới khi hắn sợ hãi, không quan tâm tới vết thương trên người mình.
Trong cô nhi viện bạc bẽo và xóm nghèo hỗn loạn, những gì Cố Diệc Linh học được là cách dựa vào nắm đấm và bản lĩnh để đạt được mọi thứ.
Mặc dù những suy nghĩ này đã giảm bớt sau khi gặp Joshall, nhưng vẫn khắc ghi trong tim cậu như cũ.