Trong cửa hàng cơ giáp, khuôn mặt của thiếu niên vẫn giống như trước nhưng lại đột nhiên rực rỡ hẳn lên.
Đặc biệt là mùi thơm Omega đặc trưng khiến Victor nhịn không được xuất hiện suy nghĩ màu hồng với cậu, đây là cảm giác mà trước giờ anh chưa từng gặp phải với bất kì Omega nào.
Anh ngơ ngác nhìn chăm chú vào thiếu niên, xém chút bị cậu phát hiện, hoảng loạn chạy ra khỏi cửa hàng, không ngờ lại bị người khác chặn lại trong hẻm.
Những kẻ đó bám theo anh đã lâu, mỗi lần đều bị bọn chúng cướp tiền hoặc đánh đập một trận.
Chẳng lẽ anh không muốn phản kháng hay sao? Nhưng anh biết sau lưng những kẻ đó chính là Caroll, Alpha của gia tộc Eugene, dùng cách nhục nhã, đùa giỡn anh để tìm niềm vui!
Anh chỉ là một đứa mồ côi, sao có thể có khả năng đối đầu với một con quái vật khổng lồ được?
Chỉ cần Caroll lên tiếng, anh sẽ không thể ở lại trường học được nữa, sẽ phải trở lại xóm nghèo dơ bẩn, trở thành một Alpha nhỏ yếu, hèn mọn, cho dù có chết ở ven đường cũng không ai để ý.
Thế nên cho dù có bị khinh thường và bạo lực ở trường , anh cũng không muốn rời đi.
Bởi vì khi anh rời đi, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa và hy vọng nữa.
Anh chỉ có thể cuộn mình vào bóng tối, mọc ra từng cây gai cứng rắn chống cự bên ngoài.
Nhưng anh không ngờ Cố Diệc Linh sẽ cứu mình, mặc dù lúc ở trường học, bị Caroll và Cố Diệc Trạch bắt nạt, anh cũng sẽ nhìn thấy sự không vui trong mắt Cố Diệc Linh, nhưng anh biết Cố Diệc Linh không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Hơn nữa vừa rồi chắc chắn anh đã nhìn thấy nụ cười ghét bỏ của Cố Diệc Linh, vậy thì tại sao cậu lại còn muốn giúp anh?
Cố Diệc Linh bị anh nói trúng tâm sự, đỏ mặt xù lông như một con mèo: “Anh quan tâm nhiều thế làm gì? Anh chỉ cần nói được hay không thôi.”
Victor bật cười, xoay người đi vào phòng: “Vào đi, chỉ cần vị thiếu gia sống trong nhung lụa như cậu quen được với việc ở lại trong căn phòng cũ nát của xóm nghèo này thì không sao.”
Cố Diệc Linh nở nụ cười ranh mãnh, đi vào trong.
Phòng của Victor là phòng thuê điển hình, tối tăm không ánh sáng, không khí ẩm mốc khó chịu, vách tường bong tróc để lộ nguyên vật liệu bên trong.
Thật sự khó có thể tin rằng ở một thời đại mà khoa học kỹ thuật phát triển cao như bây giờ vẫn còn loại phòng ốc như thế này tồn tại.
Victor liếc nhìn Cố Diệc Linh, trên mặt cậu cũng không có vẻ kinh ngạc hay ghét bỏ.
Cố Diệc Linh vốn không có cảm giác gì, lúc cậu còn nhỏ từng ở trong căn phòng tệ hơn thế này nhiều, có khi phải trực tiếp ăn ngủ ngoài đường.
Cố Diệc Linh phát hiện tuy trong phòng không có nhiều đồ nhưng trên giá lại để mười mấy quyển sách cơ giáp và ba mô hình mini.
Cậu cầm lấy quan sát, trang sách đã mòn, mô hình tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, có thể cảm nhận được sự yêu thích của chủ nhân đối với chúng.
“Anh thích cơ giáp sao?”
“Ừ.
Tôi hy vọng có một ngày sẽ trở thành một quân nhân, điều khiển cơ giáp của riêng mình.” Victor kinh ngạc khi bản thân lại thổ lộ giấc mơ với một người khác, nhưng sau đó anh cười tự giễu, dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Giá của một bộ cơ giáp tốt không phải là một gia đình bình thường có thể mua được, hơn nữa còn chưa tính tới chi phí bảo dưỡng về sau.
Quân đội cũng chỉ cung cấp cơ giáp cho những quân lính có tinh thần lực và thể lực ưu tú nhất, binh lính bình thường ngoại trừ nhờ gia đình chuẩn bị cơ giáp sẵn thì tuyệt đối không thể có được.
Cố Diệc Linh nhìn ánh mắt mất mát của anh, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý tưởng.
“Nếu cậu cảm thấy buồn chán thì có thể đọc sách trước.” Victor đeo tạp dề: “Tôi đi làm cơm chiều.”