Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác


Cố Diệc Linh nhìn bộ dạng buồn cười khi mặc tạp dề màu hồng của anh, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, lẩm bẩm nói: “Thẩm Quân Lăng…”

Lỗ tai Victor giật nhẹ, Thẩm Quân Lăng là ai?

Bộ dạng của Cố Diệc Linh chứng tỏ cậu xem anh là Thẩm Quân Lăng, hơn nữa chắc chắn người đàn ông tên Thẩm Quân Lăng rất quan trọng với cậu.

Vậy ra bởi vì anh giống Thẩm Quân Lăng nên cậu mới giúp đỡ sao?

Không biết tại sao, Victor biết được điều này lại cảm thấy khó chịu.

“Thẩm Quân Lăng là ai?” Anh hỏi.


Cố Diệc Linh phản ứng lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai không hề giống Thẩm Quân Lăng một chút nào trước mặt, cúi đầu cười khổ.

Sao anh có thể là Thẩm Quân Lăng được? Thẩm Quân Lăng chỉ là một dãy số liệu, sau khi chết ở thế giới trước thì đã hoàn toàn tan biến.

“Anh ấy… là một người bạn của tôi… nhưng anh ấy đã không còn nữa…” Cố Diệc Linh qua loa nói.

Victor biết cậu đang nói dối, có lẽ Thẩm Quân Lăng thật sự không còn nữa, nhưng cũng không phải chỉ là một người bạn đơn thuần, nếu không thì Cố Diệc Linh đã không để lộ vẻ mặt đau buồn tới vậy.

Nhưng anh biết, Cố Diệc Linh không muốn nói thì anh cũng không có tư cách hỏi nhiều.

Anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm.

Cố Diệc Linh cứ thế ở lại nhà Victor.

***

Trường học.

Ánh mặt trời vụn vặt xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu lên người thiếu niên đang ngủ say trên bàn.

Thiếu niên để lộ nửa khuôn mặt, lông mi mỏng như cánh bướm tạo thành một bóng ma trên làn da trắng nõn, đôi môi vì ngủ say mà mím chặt, khiến cậu trông vừa xinh đẹp vừa mờ ảo.

Bạn học đi qua bên cạnh cậu sẽ không tự giác chậm lại bước chân, giáo viên dạy học trên bảng cũng không tự chủ được nhỏ giọng, giống như sợ hãi quấy rầy giấc ngủ của cậu vậy.


Mọi người đều biết thiếu niên đã thay đổi, mặc dù lúc cậu không nói lời nào vẫn cao quý lạnh lùng như cũ, nhưng khi chế giễu người khác lại cực kì độc miệng, không chừa đường sống.

Cậu hoàn toàn trở mặt với Caroll, Cố Diệc Trạch và bạn bè trước kia, cũng từ chức chủ tịch Omega, còn Ethan thì nhờ vào sự giúp đỡ của Caroll và Cố Diệc Trạch trở thành chủ tịch mới, nổi tiếng vô cùng.

Chuyện này đã dấy lên làn sóng lớn trong trường học, một số Alpha trong trường vui vẻ tới khoa tay múa chân.

Trong mắt bọn họ, Omega nên nhu nhược đáng yêu giống với Ethan, biết nghe lời Alpha.

Còn nguyên chủ thì quá mức tài giỏi, khiến một vài Beta và Omega cũng bắt đầu khiêu khích uy quyền của Alpha, khiến bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

Có lẽ nguyên chủ thua Ethan là bởi vì cậu quá mức hiếu thắng, không biết cách lợi dụng ưu thế của Omega, lại còn ôm suy nghĩ tốt đẹp về Alpha, cho rằng chỉ cần cậu đủ tài giỏi thì Caroll và anh trai sẽ đối xử bình đẳng với họ, nhưng cậu không ngờ bọn họ lại rất ghét sự tài giỏi của cậu, điều đó khiến họ không cảm nhận được sự ưu việt của Alpha, còn Ethan thì lại thỏa mãn đầy đủ mọi ảo tưởng về Omega trong lòng bọn họ.

Cố Diệc Linh là người ngoài cuộc, cậu có thể nhìn rõ mọi thứ nhưng nguyên chủ thì không, cho nên mới rơi vào kết cục thảm hại.

Tiếc là Cố Diệc Linh bây giờ không thèm để ý mấy chuyện đó, cậu chỉ biết toàn tâm toàn ý theo đuổi Victor, khiến những người khác nhìn bằng con mắt khác.


Nhưng không ai nghĩ rằng cậu sẽ thật sự thích Victor, thậm chí có người còn nghĩ rằng vì cậu bị Caroll bỏ rơi nên mới chọn cùng Victor ở bên nhau.

Cậu muốn nói với Caroll rằng cậu chấp nhận ở bên một kẻ mồ côi cũng không muốn ở cạnh cậu ta!

“Có điểm rồi!”

Cố Diệc Linh bị một loạt tiếng bước chân đánh thức, cậu lấy lại tinh thần, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, kết quả của cuộc thi giữa kỳ đã có.

Cậu duỗi người, hiện tại là giờ ăn trưa, cậu định đi xem điểm số một chút rồi lại tới tìm Victor.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận