Từ xa đã thấy xung quanh bảng thông báo chen đầy người là người, tên Cố Diệc Linh với màu trắng đặc trưng của Omega cực kì nổi bật, là Omega duy nhất nằm trong top 10.
Nguyên chủ thật sự rất giỏi, toàn bộ lý thuyết đều đứng đầu, môn duy nhất có điểm số thấp nhất chính là thực chiến, nguyên chủ chỉ đạt được cấp B.
Thành tích của Ethan trong số Omega cũng không tệ, nhưng cũng chỉ thuộc trung bình trong cùng khối.
Caroll là người được chọn nên luôn đứng đầu.
Cố Diệc Trạch cũng xếp hạng trong top 20.
Xếp hạng của Victor thuộc tầm trung trong nhóm Alpha, nhưng Cố Diệc Linh nghĩ có lẽ anh cố ý che giấu thực lực để tránh né phiền phức.
Cố Diệc Linh nghe người bên cạnh nói: “Xếp hạng của Cố Diệc Trạch còn thua cả em trai của mình, anh trai lại không bằng em trai, em trai lại còn là Omega, đúng là vô dụng!” Có lẽ Cố Diệc Trạch nghe lời này quá nhiều nên mới cảm thấy bất mãn với nguyên chủ nhỉ?
“Cố Diệc Linh tài giỏi thật đấy, nhưng tại sao cậu ta lại từ bỏ chức vị chủ tịch?”
“Còn không phải là do Ethan sao? Ai bảo Caroll và Cố Diệc Trạch đều bảo vệ cậu ta chứ, đúng là thay Cố Diệc Linh, tôi cảm thấy không đáng giá!”
Một người theo đuổi của Ethan nghe thế thì quát: “Này, các cậu nói chuyện cẩn thận một chút, Cố Diệc Linh có chỗ nào so được với Ethan sao?” Sau đó hắn lại đánh giá hai Omega sùng bái nguyên chủ, chế giễu nói: “Omega nên có bộ dạng của Omega, bắt chước Ethan kia kìa, cậu ấy đâu giống Cố Diệc Linh, suốt ngày chỉ biết đối đầu với Alpha.”
Alpha xung quanh cười ầm lên, thậm chí một số Beta và Omega cũng hùa theo cười nhạo, hai Omega tức giận tới đỏ mặt, muốn lý luận nhưng lại bị mấy người bạn Beta và Omega kéo đi.
Cố Diệc Linh cười lạnh một tiếng, Alpha kia từng theo đuổi nguyên chủ, nhưng sau khi bị từ chối thì được Ethan an ủi mấy câu, bắt đầu quay sang theo đuổi Ethan, còn ở trong trường nói xấu nguyên chủ.
Loại Alpha này trong trường có rất nhiều, một ít Beta và Omega hiểu lý lẽ thì thấy ngay cả chủ tịch Cố Diệc Linh cũng bị Ethan hại thảm, cho nên không dám tiến lên giúp đỡ cậu.
Trong thế giới này, toàn bộ Alpha gặp được Ethan đều sẽ quỳ gối xuống dưới chân cậu ta.
Cậu ta không ngừng làm trò mờ ám với Alpha khác, liên tục bị Caroll ‘hiểu lầm’.
Sau khi lợi dụng xong các Alpha đó, cậu ta sẽ nói với bọn họ rằng chỉ xem bọn họ là bạn! Cuối cùng những Alpha đó đều sẽ vì Ethan mà chết, bị thương, hoặc bị Caroll đày tới hành tinh xa xôi, nhưng bọn họ vẫn luôn si mê Ethan: “Tôi chưa từng hối hận vì đã yêu em!”
Kết cục của Cố Diệc Trạch cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi hắn thổ lộ với Ethan, Ethan giả vờ không thể tin được: “Em chỉ xem anh như anh trai thôi!” Nhưng thật ra trong lòng cậu ta rất coi thường Cố Diệc Trạch.
Một thời gian sau, Cố Diệc Trạch bị Caroll đưa tới hành tinh xa xôi, mãi mãi không được trở về tinh hệ chủ.
Còn giấc mơ đẹp của nhà họ Cố, định dùng Ethan để làm thân với nhà Eugene cũng thất bại, Ethan hoàn toàn không quan tâm tới nhà họ Cố, thế nên nhà họ Cố nhanh chóng xuống dốc.
“Này, Victor, ở đây!”
Cố Diệc Linh nhìn thấy Victor, vẫy tay chào hỏi anh, sau đó thoải mái vén ống tay áo lên, hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt của học sinh xung quanh, kéo anh tới căn tin.
Ở trường học, Victor luôn bị các Alpha khác xa lánh, nhưng từ khi Cố Diệc Linh ra tay đánh ngã một tên Alpha tới gây rối thì không còn ai dám kiếm chuyện nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Victor không phải người nói nhiều, nhưng cũng không chống lại được một Cố Diệc Linh dùng đủ mọi cách để kiếm độ hảo cảm.
“Tôi muốn ăn cái này.” Cố Diệc Linh chỉ vào xương sườn trong khay cơm của Victor, cậu nhìn anh, đôi mắt nhếch lên trên dễ dàng khiến Alpha thương tiếc, lại phối với đôi mắt đen tròn trong sáng, không khác gì một con mèo nhỏ đợi chủ nhân cho ăn, chỉ thiếu mất hai chiếc tai mèo nhòn nhọt trên đầu.
Victor giật mình, đáp: “… Cậu tự lấy đi.”
Cố Diệc Linh tiếp tục làm nũng: “Tôi muốn anh đút cho tôi.”