Victor rất bất mãn với kết quả này nhưng lại không làm được gì, anh âm thầm thề rằng về sau sẽ không để bất kì kẻ nào có cơ hội bắt nạt Cố Diệc Linh.
Một thời gian sau, Ethan trở lại trường học, nhưng các bạn học đã không còn giống như trước kia quay quanh cậu ta, nói gì nghe nấy nữa, thậm chí tất cả mọi người còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta không chịu nổi điều này, mới mấy ngày đã xin tạm nghỉ học về nhà.
Nhà họ Cố thấy Ethan đã rơi đài, cũng thay đổi thái độ với Cố Diệc Linh sau khi cậu nổi bật trong giải đấu cơ giáp, còn sai người đón cậu về.
“Họ coi tôi là cái gì vậy? Suốt mấy tháng qua không quan tâm tới tôi, hiện tại Ethan có chuyện lại muốn tôi trở về! Mơ đi!” Cố Diệc Linh đuổi người nhà họ Cố đi, tức giận oán hận với Victor.
Victor đứng trong phòng bếp nấu cơm, cười nói: “Em vui là được.”
Cố Diệc Linh ngửi được mùi thức ăn, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Tất nhiên là cậu rất vui vẻ rồi.
Hôm đó khi về nhà, Victor đã đẩy cậu vào cửa nhà, hôn lên môi cậu.
Cố Diệc Linh còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng, may mà có Victor nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Cơ thể Omega quá nhạy cảm, chỉ mới ngửi được mùi hương tràn ngập tính xâm lược của Alpha là đã bắt đầu có phản ứng.
Cơ thể bé xinh của thiếu niên dựa vào lòng ngực anh, gương mặt ửng hồng, đôi môi vì được hôn mút cũng trở nên hồng nhuận, đôi mắt sáng lấp lánh như mắt mèo đẫm nước, im lặng nhìn chăm chú vào anh, giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt thê thảm.
“Em có đồng ý ở bên cạnh tôi không?” Giọng nói bình tĩnh của anh pha lẫn một chút căng thẳng.
Mỗi lần đối diện với Cố Diệc Linh, trong lòng anh vẫn rất tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với cậu.
Nhưng anh đã không thể buông tay Cố Diệc Linh được nữa, từ lần đầu tiên khi cậu mạnh mẽ xông vào cuộc sống của anh, cậu giống như một tia sáng ấm áp chiếu rọi anh.
Anh cố gắng ép bản thân đừng nên hy vọng xa vời, cậu không thuộc về anh, nhưng bây giờ anh đã không thể rời mắt khỏi cậu được nữa, trái tim cũng bị cậu chiếm lĩnh toàn bộ, cho dù dùng cách gì thì anh cũng phải có được Cố Diệc Linh.
Cố Diệc Linh hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyện sau đó, tới giờ Cố Diệc Linh nhớ lại đều không nhịn được mà bật cười.
Ngay khi bọn họ đang định tiếp tục chuyện dang dở, ‘kinh nguyệt’ của cậu tới, một dạng sinh lý giống với kinh nguyệt ở nữ.
Vẻ mặt lúc đó của Victor như biến thành màu đen, ôm Cố Diệc Linh đang cười không ngừng, tiếp tục hôn lên môi cậu.
Victor bưng cơm đặt lên bàn, Cố Diệc Linh nuốt nước bọt, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Victor làm đồ ăn còn ngon hơn Thẩm Quân Lăng nhiều!
“Tôi có chuyện muốn nói với em.” Victor nói.
“Ừm.” Cố Diệc Linh cũng không ngẩng đầu lên.
“Sau khi cuộc thi cơ giáp kết thúc, gia chủ của gia tộc Deauville tới tìm tôi, ông ta nói rằng đã đi kiểm tra hồ sơ bệnh viện của tôi, phát hiện tôi là con của ông ta.
Học viện quân sự Vinh Diệu cũng muốn tôi tới học tại trường họ, có lẽ tôi phải rời khỏi đây để tới đó.” Tuy Victor nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Chỉ cần cậu mở miệng nói rằng không muốn anh đi thì anh sẽ vì cậu mà ở lại.
Thế hệ này của gia tộc Deauville không có Alpha, người mà anh gọi là cha cũng chỉ là nhìn thấy biểu hiện của anh trong cuộc thi cơ giáp, nhận ra tiềm năng của anh mới cố ý kiểm tra để biến anh thành một quân cờ giúp gia tộc trở nên lớn mạnh hơn.
Nếu anh vẫn là một Alpha yếu đuối vô dụng như trước kia, cho dù người được gọi là cha kia có biết anh là con ông ta cũng sẽ không đưa anh về.
Người cha như vậy chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm mà thôi.