Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác


Nụ hôn kết thúc, Victor vẫn không chịu thả cậu ra, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ và ngực cậu, tỉ mỉ liếm láp từng chút chất lỏng màu đỏ trên cơ thể trắng nõn.

“Victor!” Cố Diệc Linh hơi tức giận: “Thả em ra!”

“Không thả.” Victor vươn tay xoa loạn mái tóc cậu, thấy cậu bất mãn bĩu môi thì có ý muốn tháo dải lụa trên mắt cậu xuống, muốn nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng đầy bất lực và vô cùng đáng yêu của cậu, nhưng anh lại sợ bên dưới dải lụa lại là thứ cảm xúc mà anh không muốn nhìn thấy.

“Tại sao em lại trêu chọc tôi? Tại sao em cứ hết lần này tới lần khác xâm nhập vào cuộc sống của tôi? Khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên khó khăn như thế? Vì sao em lại đồng ý lời tỏ tình của tôi? Khiến tôi nghĩ rằng giữa hai ta có cơ hội đến với nhau? Khiến tôi không thể rời khỏi em! Tại sao khi nghe tin tôi phải đi, em lại bình tĩnh tới vậy? Chỉ cần em mở miệng là tôi sẽ ở lại vì em mà!”

Hai tay Victor đè chặt vai cậu, siết tới mức cậu hơi đau đớn, nhưng Cố Diệc Linh lại nhận ra hành động run rẩy bé nhỏ của anh, hóa ra những biểu hiện của cậu đã khiến anh cảm thấy không an toàn tới vậy sao?

Cậu thầm thở dài trong lòng, cơn giận vì bị anh bắt nhốt cũng hoàn toàn tan biến.

Người duy nhất có thể chống lại vận mệnh chi tử của thế giới này chính là vai ác, nhưng anh lại vì cậu muốn rời đi mà lo sợ không yên, khiến cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.


“Ai nói là em cho phép anh rời khỏi em? Em chỉ muốn đi với anh mà thôi.” Cố Diệc Linh muốn hôn lên môi anh để an ủi, nhưng vì không nhìn thấy nên đã hôn lên gò má, sau đó mới sờ soạng tới cạnh môi.

Cảm giác ngứa ngáy khiến Victor sững sờ, nhìn khuôn mặt mỉm cười đỏ hồng không hề có chút không vui nào của Cố Diệc Linh, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng rơi xuống, cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, anh hỏi: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật.” Cố Diệc Linh nói: “Em đã xin trường học cho tốt nghiệp sớm, dù sao toàn bộ môn học của em đều đạt tiêu chuẩn, họ cũng đã đồng ý yêu cầu của em rồi.

Em đang định nói cho anh biết, em muốn tới học viện quân sự Vinh Diệu với anh thì đã bị anh bắt tới đây.”

Victor nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nở nụ cười, trong tiếng cười tràn ngập sự hạnh phúc.

Anh tháo dải lụa trên mắt Cố Diệc Linh xuống, dịu dàng hôn lên hai mắt cậu, yêu thương nói: “Anh yêu em.

Anh có cảm giác rằng mình vì em nên mới sống, nếu không có em thì toàn bộ mọi thứ đều không có ý nghĩa.


Anh mong rằng em cũng yêu anh giống như anh yêu em vậy.”

Cố Diệc Linh dùng chân vòng lấy eo anh, duỗi tay xoa loạn trên người anh như đang khiêu khích, dán sát mặt vào tai, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Như anh mong muốn.”

Người yêu mong nhớ ngày đêm đang nằm trên giường, dựa sát vào lồng ngực mình, Victor không còn kìm nén được dục vọng, sau khi mở rộng xong lập tức xông thẳng vào.

Cơ thể Omega chưa trải sự đời vừa mềm mại lại yếu ớt, Victor gặm cắn khắp nơi, để lại vô số dấu vết đỏ hồng trên người cậu.

Hai mắt thiếu niên tràn ngập cảm xúc đau đớn lại hạnh phúc, hơi nước theo khóe mắt chảy xuống, khuôn mặt chìm đắm trong dục vọng, cậu ôm lấy vòng eo săn chắc của Victor, răng cắn lên vai anh, nhưng vẫn không kìm nén được tiếng rên rỉ đứt quãng.

“Chậm… chậm một chút…”

Cố Diệc Linh cảm thấy thật xấu hổ, cậu có bao giờ yếu ớt như thế trên giường đâu? Cơ thể Omega đáng chết, mỗi lần đều có thể phóng to khoái cảm lên vô số lần, cậu hoàn toàn cảm nhận được mỗi một nụ hôn, mỗi lần va chạm, hung hăng nghiền ép hậu huyệt cậu của Victor.

Victor điên cuồng cắm rút trong người cậu: “Linh… Linh, anh yêu em, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh… Ưm… Tên khốn này, anh nhẹ một chút…”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận