Thiệu Chính không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu đẩy hai con tin vào một thùng dầu rỗng được đặt nằm ngang, bịt miệng thùng lại, bảo họ không được gây ồn ào, ở bên trong đợi cứu viện đến, sau đó rống giận lao ra ngoài với một khẩu súng trong tay.
Thiệu Chính hiểu được nhóm khủng bố này chắc chắn đang chuẩn bị sơ tán, vì vậy bọn chúng đã giết Chu Tường.
Thiệu Chính chạy quanh nhà máy, nhìn thấy kẻ địch nào là giết kẻ đó, mắt đỏ hoe.
Ở một diễn biến khác, Phùng Duệ mang theo Tiểu Dương và Lưu Tam rút lui, tìm một nơi an toàn bên ngoài nhà máy ẩn nấp, sử dụng thiết bị liên lạc cướp được từ kẻ thù để gửi tín hiệu viện trợ.
Tiểu Dương luôn ở trong đội hỗ trợ và là người giỏi nhất trong việc việc sử dụng thiết bị liên lạc, nhưng bây giờ cho dù cậu có điều chỉnh như thế nào cũng không thể kết nối với thiết bị của huấn luyện viên.
Tiểu Dương lắng mím môi, mồ hôi đầm đìa, âm thanh rè rè do dòng điện yếu của thiết bị gây ra khiến người ta vô cùng cáu kỉnh.
Phùng Duệ ấn bả vai của cậu, bàn tay to vững vàng, ôn nhu an ủi: “Đừng nóng vội!”
Tiểu Dương suy sụp buông tay ra, lắc đầu nói: “Không phải, thiết bị này cấp độ mật mã rất cao, giờ chúng ta cũng không có công cụ, căn bản không phá giải được…”
Phùng Duệ thở dài và nhìn sắc trời: “Không kịp rồi, Tiểu Dương, cậu quay lại đường cũ tìm huấn luyện viên để yêu cầu viện trợ! Lưu Tam và tôi sẽ tiếp tục ở lại đây để tiếp ứng!”
Tiểu Dương không nói hai lời, ném đồ vật trong tay, chui vào rừng sâu.
Không lâu sau, Phùng Duệ ánh mắt sắc bén nhìn thấy kẻ thù xuất hiện, đầu tiên là kẻ cầm đầu, sau đó là mười mấy tên khủng bố, và hai kẻ đi ở giữa mỗi người ôm một chân kéo theo một người không rõ sống chết.
Lưu Tam âm thanh run run hỏi: “Phùng đội, đó là…”
Nước mắt Phùng Duệ lập tức tuôn ra, cho dù người đang bị kéo cách xa như vậy, anh vẫn có thể nhận ra người đó là người anh em đồng đội cùng mình!
Mặt đất bẩn thỉu đầy bụi bặm, lại không thể che lấp được màu đỏ chói mắt, Chu Tường bị kéo lê một đường, để lại một vết máu kinh thiên động địa…
Lưu Tam ánh mắt tràn ngập hận ý, lý trí hoàn toàn biến mất, ôm súng lao ra ngoài trước khi có chỉ thị.
“Lũ khốn khiếp! Lão tử liều mạng với chúng mày –”
Phùng Duệ không kịp ngăn cản, trong lòng thầm kêu không xong, vội vàng bóp cò súng để che giấu Lưu Tam.
Nhưng Lưu Tam đã hoàn toàn bị kích động, cái chết của đồng đội đã giáng cho cậu một đòn nặng nề, khiến cậu không còn quan tâm đến những thứ khác thậm chí cả mạng sống của mình, cậu như con thú điên cuồng lao vào giữa kẻ thù để trả thù cho người anh em của mình!
Kẻ địch cũng không phải là ngồi không nên lập tức tập trung hỏa lực vào Lưu Tam, tiếng súng tuy lớn nhưng hoàn toàn khác với lần bắn mục tiêu trước đó… Âm thanh tuyệt vọng thê lương nặng nề như sấm nổ tung trong lòng Phùng Duệ.
Nước mắt lưng tròng, hình ảnh cuối cùng như dừng lại ở khuôn mặt Lưu Tam, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó với với anh.
Khuôn mặt trẻ trung đầy dũng cảm và lương thiện đó tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin được, những giọt nước mắt ở khóe mắt anh ta dường như không thể lau đi …
Lưu Tam từ từ ngã xuống, bụi bay lên theo tiếng nổ, và sau một lúc, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ cơ thể anh.
Phùng Duệ nghiến răng để kìm nén tiếng gào khóc đang sụp đổ của mình, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, ngón tay trên mặt đất cắm sâu vào đất, cho đến khi móng tay gãy ra, máu chảy đầm đìa, ngón tay đau đớn.
Nhưng cũng không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng… Cục kỳ bi ai nhưng lại bất lực không làm được gì.
Đó là đồng đội của anh!
Đồng sinh cộng tử không phải chỉ là khẩu hiệu hô hào! Họ tin tưởng nhau, thậm chí còn thân thiết hơn cả gia đình.
Trên sân huấn luyện, họ là anh em động viên và hỗ trợ lẫn nhau, trên chiến trường, họ là tấm lưng che chở đắc lực nhất cho nhau!
Mà nay… Thiệu Chính tung tích không rõ, Chu Tường sống chết không rõ, Lưu Tam đã ngã xuống trước mặt hắn…
Làm thế nào Phùng Duệ có thể bình tĩnh? Làm thế nào để anh ta không căm thù kẻ thù đến tận xương tủy?
Anh ta cũng muốn lao về phía trước, để trả thù cho anh em mình theo cách như Lưu Tam đã làm.
Nhưng anh không thể!
Anh là tiểu đội trưởng của Đội biệt kích số 1 Hoa Nam Lợi Nhận.
Anh còn có nhiệm vụ phải hoàn thành, cho dù chết, cũng phải sau khi cứu được các con tin.
Phùng Duệ nuốt một ngụm máu tanh, lau nước mắt trên mặt và vào vị trí chuẩn bị bắn tỉa.
“Đằng kia!”
Kẻ địch cũng không phải ngồi không, bọn chúng lập tức phát hiện ra tia sáng từ ống ngắm súng bắn tỉa trong bụi rậm, lập tức bao quanh che chắn bảo vệ cho kẻ cầm đầu khiến Phùng Duệ không thể ra đòn.
Phùng Duệ không dám chậm trễ, một khi tay súng bắn tỉa bị bại lộ sẽ lập tức di dời vị trí, anh ngay lập tức lăn một vòng để tránh đạn và tìm cơ hội thích hợp để giáng một đòn trí mạng vào kẻ thù trong lúc ẩn nấp.
“Ngừng bắn!”
Một giọng nói mơ hồ phát ra, nhẹ giọng đe dọa: “Tao có một quả bom sinh hóa trong tay, nếu mày không giơ tay chịu trói, tao sẽ đem cả thành phố C này chôn cùng mày!”
Ngón tay đặt tại cò súng của Phùng Duệ lập tức cứng đờ, anh nặng nề nhắm mắt một cái, sau đó từ từ đứng lên.
Ngay khi Phùng Duệ bị lộ, súng của kẻ thù đều nhắm vào anh.
Phùng Duệ từng bước đến gần với khuôn mặt lạnh lùng, nhắm mắt làm ngơ trước họng súng đen nhòm, hai tay giữ chặt súng bắn tỉa, và đôi mắt anh bình tĩnh đến không ngờ.
Kẻ cầm đầu hếch cằm, Phùng Duệ hiểu ý, buông khẩu súng trong tay anh ta xuống.
Đối phương vừa lòng gật đầu, trên môi mang theo nụ cười: “Đúng vậy, tao thích người biết thức thời! Thế nào? Tao không giết mày, từ nay về sau mày đi theo tao không phải thoái mái hơn sao? Đi theo tao, sẽ có vô số phụ nữ, vũ khí mới và tiền tài.”
Phùng Duệ đột nhiên cười lên, mọi người bị tiếng cười đó làm cho bối rối nhưng bọn chúng chưa kịp phản ứng, người thanh nieen nhanh nhẹn lao về phía thủ lĩnh của bọn chúng với tốc độ đáng kinh ngạc, dùng cả hai tay siết chặt lấy cổ hắn ta và quật ngã xuống đất.
Mọi người cả kinh, lao tới kéo Phùng Duệ ra, mười mấy người cố gắng đến đâu cũng không lôi được Phùng Duệ ra, mắt thấy kẻ cầm đầu đã trợn trắng mắt, bọn chúng chuyển sang đấm đá vào người Phùng Duệ.
Phùng Duệ là thật dùng hết sức lực, cánh tay nổi lên gân xanh chẳng chịt, sức lực của bộ đội đặc chủng không phải giỡn, một quyền có thể đánh gãy xương sườn của một người, huống chi Phùng Duệ là muốn đồng quy vu tận [1] với kẻ thù…
Trong lúc nguy cấp, một kẻ khủng bố giơ báng súng lên nện thật mạnh vào sau đầu Phụng Duệ, người thanh niên đang nổi cơn điên vốn không kiểm soát được cuối cùng cũng mềm nhũn ngã xuống, hai tay vẫn bám chặt vào cổ tên thủ lĩnh.
Mọi người vội vàng mở ngón tay Phùng Duệ ra, ba chân bốn cẳng kéo anh ra khỏi người kẻ cầm đầu, sau đó đỡ hắn ta dậy, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Kẻ cầm đầu ho khan một tiếng, ôm cổ họng hít vào từng ngụm lớn, mỗi một ngụm đều khiến cổ họng bỏng rát, không cần phải nói cũng biết nhất định là rất đau!
Một lúc sau, kẻ cầm đầu lấy lại tinh thần, trợn mắt mắng: “Moẹ kiếp! Tiểu tử này thật lợi hại! Suýt chút nữa bóp chết lão tử rồi!”
Thanh âm cuối cùng không hề mơ hồ nữa, mà là tràn ngập giọng điệu cà lơ phất phơ.
“Muốn gọi bác sĩ tới xem không? Nhìn vết thương trên cổ sưng tím này, cứ như bị treo trên cái mắc áo vậy…”
“Hừ!” Kẻ cầm đầu tức giận nhổ ngụm nước bọt, vẫn là chưa hết giận, đạp một cước vào tên thủ hạ, cười mắng, “Tiểu tử to gan! Dám giễu cợt lão tử! Tin hay không tôi cũng cho cậu một cái ‘mắc áo’ như vậy?”
Đối phương vội vàng cười xin tha, chỉ vào trên mặt đất ba người hỏi: “Những người này nên xử lý thế nào? Bên trong còn có một tiểu tử nữa!”
Kẻ cầm đầu tùy ý phất tay, lười biếng mở miệng nói: “Tiểu hỗn đản kia còn non nớt! Nó cũng suy sụp lắm rồi đấy.
Tới đây… Kích động xú tiểu tử kia thêm một chút, treo ba cái ‘xác chết’ này ở cửa, nhớ làm sao nhìn thê thảm một chút!”
“Ô kê con dê!”
Mọi người nhất thời hi hi ha ha cười rộ lên, di chuyển các công cụ và bắt đầu tạo ra một cảnh hậu chiến bi thảm.
Thiệu Chính đã sớm đem những lời nhắc nhở của Phùng Duệ ném ra sau đầu, những người anh em đồng đội của cậu cùng lớn lên, cùng vào sinh ra tử giờ không rõ sống chết… Làm sao cậu có thể bình tĩnh được? Làm sao có thể quan tâm đến những người ngoài không liên quan gì đến cậu ta?
Sau khi giấu con tin ở nơi an toàn, cũng đã xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, không hổ thẹn với thân phận người lính, nếu để đồng đội hy sinh vô ích, cậu sẽ ân hận suốt đời…
Nếu sống cả đời trong ân hận, cậu thà đánh trận đẫm máu với anh em trên chiến trường!
Thiệu Chính vẻ mặt quyết tuyệt, trong đôi mắt sát khí tràn đầy tuyệt vọng điên cuồng, một tay xông tới, hễ gặp kẻ địch là bắn, một tay cầm lựu đạn xem xét cơ hội ném vào trong đám người.
Thiệu Chính bức bách một đường máu, cậu vừa mới đi tới cửa, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác sống sót thì khí huyết trong cơ thể liền đông cứng lại…
Chôn mình ẩn nấp trong tuyết âm mười độ hay bơi trong làn nước đóng băng vào tháng mười hai âm lịch… cái rét thấu xương khi ấy không bằng một phần mười triệu bây giờ!
Trái tim như ngừng đập, Thiệu Chính ngơ ngác nhìn ba người máu bị treo ngược, những người quen thuộc trên mặt đầy vết bầm tím, máu còn nhỏ giọt, tiếng súng xung quanh giống như lùi vào xa xa, tiếng máu nhỏ giọt như thể vang vọng trong sự tĩnh lặng của thế giới, rất rõ ràng và chấn động …
Thiệu Chính đột nhiên xông về phía trước hai bước, quỳ rạp xuống, ngẩng đầu khàn khàn rống to, nước mắt điên cuồng tuôn ra, hận ý cùng bi thương trong lồng ngực vô cùng đau đớn, cậu đấm xuống đất trút giận, máu tươi lập tức chảy ra.
Thiệu Chính khóc rống khiến những người đang phục kích xung quanh không khỏi cảm động.
Tuyệt vọng, đau thương sâu sắc, dù được rèn luyện trở thành một quân nhân cứng rắn… Làm sao cậu lại không gục ngã khi nhìn thấy kết cục bi thảm của những người anh em đã sát cánh chiến đấu cơ chứ?
Nhà máy bỏ hoang vang vọng tiếng kêu gào tuyệt vọng và sụp đổ của người đàn ông khiến mọi người trầm mặc một lúc.
Thiệu Chính chỉ nghĩ rằng thà chết cùng với họ còn hơn, quỳ trên mặt đất chậm rãi đi về phía ba thi thể từng bước, vươn tay ra còn chưa kịp chạm vào họ, tiếng rống Thiệu Chính đột nhiên ngừng lại, giống như bị người ta bấm nút ‘tắt đài’.
‘Thi thể’ Chu Tường bị treo bỗng nhiên run lên, giãy dụa mở đôi mắt sưng húp ra, trong ánh mắt còn mang theo một chút mê man, khàn giọng hỏi: “A Chính, cậu khóc lớn tiếng như vậy làm gì…”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh dọa người…
Người núp trong góc rốt cuộc không nhịn được nữa, linh hoạt chống vào một thân cây nhảy ra, dáng người cao gầy, không chút để ý hi hi ha ha cười rộ lên.
“Ai nha, thật là, xuống tay không đủ ngoan độc, như thế nào lại tỉnh lại sớm như vậy?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, ngữ khí lười biếng, tràn ngập lưu manh trêu tức.
Thiệu Chính nghẹn họng nhìn trân trối người đó, không dám tin mở miệng: “…Dương Diệp?”
— Hết chương 41 —
Chú thích:
[1] 同归于尽 : Đồng quy vu tận: Muốn kéo người khác chết chung với mình.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...