Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

“Tiểu Kiều----“

Tần Nghiêu không để ý tới vết thương trên người, giãy giụa kịch liệt, “Cố Hành Thâm, anh buông cô ấy ra! Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả, làm khó một người phụ nữ thì đáng mặt đàn ông gì chứ!”

Cố Hành Thâm vẫn giữ tay che mắt Cung Tiểu Kiều, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Nghiêu một cái, “Chuyện của chúng tôi, cũng không liên quan gì đến cậu!”

Đôi tay nhỏ của Cung Tiểu Kiều gắng sức đẩy tay Cố Hành Thâm, làm loạn muốn lấy tay anh ra.

“Làm sao? Muốn nhìn thấy máu sau đó mặc anh muốn làm gì thì làm?” Cố Hành Thâm nói bên tai cô.

Cung Tiểu Kiều sững sờ, nhưng cũng không dám động đậy nữa.

Đáng chết, tên khốn này luôn có bản lĩnh giết chết cô chỉ trong nháy mắt!

“Tần Nghiêu, tôi đã cho cậu cơ hội, lần này, cho dù Tiểu Nhu tha thứ cho cậu, tôi cũng sẽ không để cậu đến gần con bé nữa.”

Tần Nghiêu cười lạnh, “Cố Hành Thâm, anh nghĩ tôi muốn đến sao? Nếu không phải năm đó…”

“Nếu như? Nếu như cậu không đồng ý, có thể ở cùng Tiểu Nhu đến bốn năm? Vào lúc này còn nói mấy lời như vậy, có phần quá vô sỉ.”

Tần Nghiêu cắn răng không nói nữa.

Cố Hành Thâm quét mắt nhìn bừa bãi đầy đất, “Dựa vào thế lực nhỏ này cũng muốn mang người của tôi đi? Trước khi làm việc nên dùng não một chút, đừng cứ ngây thơ như vậy!”

Nói xong, Cố Hành Thâm mang theo Cung Tiểu Kiều nghênh ngang mà đi.

Lãnh Thấu mang theo đàn em thu dọn tàn cuộc.

Trước khi đi Cung Tiểu Kiều len lén đưa tay kéo áo quần anh ta một cái, cầu cứu.

Lãnh Thấu tỏ vẻ, thương nhưng chẳng thể giúp được gì…

“Cố Hành Thâm, anh buông tôi ra! Anh muốn dẫn tôi đi đâu!”

Cố Hành Thâm không nói một lời, lái xe, mặc cô làm loạn, quấy phá tạo nên một chặng đường kinh hồn.

Mặc cô kêu khóc ầm ĩ làm loạn thế nào anh đều mặt lạnh không để ý tới cô, Cung Tiểu Kiều trong cơn tức giận ôm lấy tay đang cầm lái của anh, cắn!

Nhìn anh chẳng nhăn mày chút nào vì vậy lại tiếp tục nhây cắn, sau đó…

Sau đó cắn đến thấy máu…

Cuối cùng, cô bị chính máu mình cắn ra dọa ngất đi…

Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn Cung Tiểu Kiều đã ngất, dùng cánh tay bị thương đó đỡ cô dựa cô lên vai mình.

Lúc Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, Cố Hành Thâm đã ôm cô lên lầu.

Chỗ này là… Nhà trọ gần trường học.

Anh mang cô tới nơi này làm gì chứ?

Cố Hành Thâm ôm cô trực tiếp đi đến phòng ngủ, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, trầm giọng trả lời bên tai cô, “Làm tìn*”

Cung Tiểu Kiều kinh sợ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, “Cố Hành Thâm! Anh điên rồi!”

Anh ném cô lên giường, cởi cà vạt của mình, lại cởi áo sơ mi màu đen ném xuống đất, từng câu từng chữ ép tới gần cô, “Phải! Anh điên rồi! Ngay khi em chạy theo Tần Nghiêu trước mặt anh thì anh đã điên rồi!”

Anh có thể chịu đựng cô không yêu mình, có thể chịu đựng cô vô tâm vô phế, có thể chịu đựng cô vô tri không cảm nhận được tình cảm của mình.

Nhưng mà, cô lại dám chạy theo người đàn ông khác, hơn nữa người kia còn là Tần Nghiêu!!!

“Lại dám bỏ trốn theo trai… Nói anh nghe, là ai cho em lá gan đó?”

Anh khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, đầu gối chen vào giữa hai chân cô, trong mắt tràn đầy hung ác.

Cung Tiểu Kiều tức giận vùng vẫy đấm đá, “Cố Hành Thâm, anh buông tay! Trọng điểm căn bản không phải là tôi bỏ trốn, mà là tôi bỏ trốn với ai mới đúng! Bởi vì anh ta là người đàn ông của em gái bảo bối nhà anh đúng không! Nếu là người không quan trọng khác, anh sẽ kích động vậy sao?”

“Đáng chết! Anh nói cho em rõ, dù là ai cũng không được! Em còn dám chạy theo người đàn ông khác, anh sẽ chặt đứt chân của em!”

Cố Hành Thâm đấm một đấm lên giường, kết quả tấm ván giường nhỏ đáng thương không bền chắc, bị anh đấm như vậy, một bên cũng bị sập xuống.

Cung Tiểu Kiều hét lên một tiếng, bị anh ôm vào ngực, hai người cùng lăn xuống đất.

Cung Tiểu Kiều thừa cơ hội muốn chạy trốn, lại cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người đều bị khiêng lên vai, đâu chúi xuống đất, bị anh khiêng qua phòng bên cạnh.

Bên cạnh là phòng của Cố Hành Thâm, để tiện cho cô bất cứ lúc nào đều có thể chạy qua ngủ ké, giường bên này… Cũng khá lớn.

Cố Hành Thâm khiêng cô, mở tủ quần áo, tiện tay lấy ra cà vạt thắt tay cô lộn xộn của cô lại.

“Cố Hành Thâm! Anh biến thái!” Cung Tiểu Kiều kích động giãy giụa, lại hoàn toàn không cách nào di chuyển được, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ.

Ngay khi cô lăn lộn sắp rơi xuống đất, thân thể của Cố Hành Thâm đè lên, “Nói cho em biết, anh chịu đủ rồi! Anh đã sớm cảnh cáo em, đừng cố gắng khiêu chiến sức nhẫn nại của anh!”

Một giây sau, anh như nổi điên hôn lên môi cô, bả vai cô, xương quai xanh, ngực…

Giống như người lữ hành đã lâu mới nhìn thấy nước, đói khát xâm phạm mỗi da thịt của cô…

“Cố Hành Thâm! Anh buông tôi ra!” Giọng nói của Cung Tiểu Kiều đã mang theo tiếng khóc nức nở, bị anh tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy, trong lòng tràn đầy xấu hổ và hoảng sợ.

“Không có khả năng! Anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!”

Váy dài màu hồng trên người bị anh thô lỗ xé xuống, bởi vì mang lễ phục, cô không mang áo ngực, bên trong chỉ có miếng dán ngực màu nude, váy dài cởi ra thì trên người cũng chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng mỏng manh.

Anh như dã thú gặm cắn da thịt của cô, mút lấy bầu ngực mềm mại…

Lần này anh không phải muốn vui đùa một chút với cô, cũng không phải hù dọa cô, mà là thật sự muốn ăn cô!

Cung Tiểu Kiều cố gắng kéo lấy chăn mỏng bên cạnh che lấp thân thể mình, nhưng mỗi lần kéo lên đều bị anh lấy xuống, “Đừng che, rất đẹp…”

Giọng nói của anh xa lạ như vậy, chỉ có dục vọng và cướp đoạt, những chỗ da thịt kề nhau ma sát ngày càng nóng bỏng, thậm chí khiến thân thể cô nổi lên phản ứng sinh lý, tất cả đều này đều khiến cô kinh hồn bạt vía…

Cung Tiểu Kiều cực kỳ sợ, giọng nói cũng đã khàn khàn vẫn cố gắng nói, “Cố Hành Thâm, tôi hận anh, tôi sẽ hận anh đấy!”

Mặt Cố Hành Thâm lộ vẻ đau khổ, nhưng vẫn nhếch môi cười lạnh, “Vậy thì cứ hận anh là được rồi!”

Tay anh dò ra lưng cô, mập mờ vuốt ve, từ từ đi xuống mãi đến khi va chạm đến nơi nhạy cảm kia.

Toàn thân Cung Tiểu Kiều cứng đờ, vội vàng trốn lên trên, “Cố Hành Thâm, cầu anh, cầu anh ngừng lại… Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ…”

Cô cực kỳ sợ một Cố Hành Thâm hoàn toàn mất đi lý trí, sợ một Cố Hành Thâm tà ác như ma quỷ như vậy, sợ một Cố Hành Thâm dù cô đau khổ cầu xin vẫn không thèm đoái hoài…

Nếu là bình thường, Cố Hành Thâm tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy…

Anh không nỡ để cô đau buồn, không nỡ để cô khóc…

Tại sao, vì sao lại biến thành như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui