Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu


Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

“Cố Hành Thâm, đừng đụng vào tôi, tôi chán ghét anh!”

“Vậy thì phải đụng nhiều để thành quen, đến khi em thích mới thôi!”

“Cố Hành Thâm anh có tin không, tôi sẽ nói với mọi người anh bị liệ* dươn*.”

“Anh cũng không ngại dùng hành động hiện tại giải quyết.”

“Cố Hành Thâm, tôi còn đau...”

“Bây giờ không đau đâu, chờ đến khi nó mọc lại em sẽ càng đau hơn nữa!”

Cung Tiểu Kiều có chút sợ hãi, nhưng lập tức phản ứng lại, “Anh lừa con nít à? Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói thứ kia đã rách rồi còn mọc lại đâu...”

“Cái đó thì chưa chắc!”

“Anh đi chết đi!’

“Thật là...” Cố Hành Thâm than thở, “Lớn rồi, càng ngày càng khó gạt!”

“Biết ngay anh gạt tôi mà! Tôi biết ngay mà! Ông chú chăn dê khốn kiếp này!”

Cung Tiểu Kiều đang nói, đột nhiên khựng lại, vễnh tai nghe tiếng động bên ngoài, sau đó đẩy ngón tay đang có ý đồ xâm nhập của Cố Hành Thâm ra, “Cố Hành Thâm, anh nghe đi, tiếng gì kìa?”

“Ông nội đã ngủ rồi, dì Lâm cũng ngủ rồi.”

Giọng Cố Hành Thâm khàn khàn mà trầm ngâm, “Tiểu Kiều, đừng hành hạ anh nữa...”

Cung Tiểu Kiều vội vàng xốc chăn lên một chút, “Tôi nói thật, hình như là vợ và em gái của anh.”

Cố Hành Thâm ngẩn người, Cung Tiểu Kiều thừa cơ hội đạp anh xuống, lấy chăn gói bản thân lại.

Cố Hành Thâm ngồi trên mặt đất, nơi nào đó vẫn cứng rắn sưng to, cắn răng nghiến lợi nhìn nhóc con cuốn trong chăn.

Sau đó hai người nghe thấy dưới lầu có tiếng người đang kêu gọi.

“Cung Tiểu Kiều, cái đứa không biết xấu hổ nhà mày, cút ra đây cho tao!”

Dì Lâm đứng ở cầu thang can ngăn, “Cô cả! Cô cả! Cô hai thật sự không có ở đây mà!”

“Đừng gạt cháu! Sao nó lại không có ở đây được chứ? Cố Hành Thâm bước vào nơi này vẫn chưa thấy ra đâu!”

“Cô cả, cô nhỏ tiếng một chút, ông chủ vẫn còn đang ngủ!”

Dì Lâm cẩn thận từng li từng chút liếc nhìn về phòng ngủ của ông nội Cung, rất sợ sẽ đánh thức ông dậy.

“Tôi thấy không phải là ông nội đang ngủ, mà là bọn họ...”

Cung Hàn Niệm còn chưa nói hết câu, ông nội Cung đi từ phòng ngủ ra, vẻ mặt không vui nhìn đám người, “Kêu to gọi ngủ cái gì đó, chẳng ra phép tắc gì cả!”

Cố Tiểu Nhu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau đúng lúc lên tiếng nói, “Ông nội Cung, thật sự xin lỗi, chúng cháu sẽ rời đi ngay! Chị dâu, chị đừng làm ồn nữa, chúng ta về trước đi! Tiểu Kiều và anh hai có lẽ thật sự không ở đây đâu!”

Cung Hàn Niệm thấy ông nội Cung đi ra, lập tức thu liễm lại thái độ đi chút ít, nhưng vẫn ngang bướng không chịu từ bỏ ý định, “Ông nội, con nhóc đó không chỉ dẫn dụ đàn ông đào hôn còn quyến rũ anh rể của mình, sao ông có thể bao che cho nó như vậy chứ! Cháu mới là cháu gái ruột của ông mà!”

“Tiểu Kiều cũng là cháu gái của tôi.”

Ông nội Cung nghiêm túc nói rõ, giọng điệu rất nặng, “Ai cũng không được phép náo loạn.”

“Ông nội, có phải ông đã già nên hồ đồ rồi không! Không tin cháu và con trai ông, lại cứ một mực tin tưởng một người ngoài, một ngày nào đó toàn bộ tài sản nhà họ Cung đều sẽ bị con yêu tinh kia lừa gạt sạch!”

Cung Hàn Niệm trả lời một cách mỉa mai.

Ông già này, một lòng một dạ đứng về phía con ranh kia, cô đã sớm nhịn đủ rồi.

“Cháu... Nghiệt chướng!” Ông nội Cung giận đến toàn thân phát run!

“Tôi còn tưởng là ai cơ? Không biết trễ như vậy hai người còn đến tìm tôi là có điều gì cần chỉ dạy sao?”

Lúc này, Cung Tiểu Kiều đi từ trên lầu xuống, bước tới đỡ lấy ông nội Cung, vỗ vỗ sau lưng giúp ông thuận khí, “Ông nội, ông ngồi đi. Xin lỗi ông nội, đã quấy rầy giấc ngủ của ông, nơi này để con xử lý.”

Cung Hàn Niệm nhìn thấy cô lập tức hung tợn trừng mắt nhìn, “Cung Tiểu Kiều! Rốt cuộc mày cũng có mặt mũi bước ra?”

“Vậy thì cô nói rõ xem, sao tôi lại không có mặt mũi để bước ra?” Cung Tiểu Kiều hỏi ngược lại.

“Cung Tiểu Kiều, tao thật sự quá xem thường mày, mày lại dám lợi dụng Diệp Mộng Kỳ đánh lạc hướng tao! Mày quyến rũ chồng của người khác, lại còn không biết xấu hổ!”

Cung Tiểu Kiều nhíu mày, “Ồ? Không nói đến tôi cũng chả biết có liên quan đến Diệp Mộng Kỳ đâu, người tôi mang đi trong hôn lễ là Tần Nghiêu, cũng không phải chồng của chị, chị tới làm ầm ĩ cái rắm gì! Người đàn ông của chị không cần chị nữa, lại chạy đến trách cứ tôi, chị không cảm thấy quá hề hước à?”

Cung Hàn Niệm chuyển đề tài, “Ha, rốt cuộc cũng thừa nhận! Mày cũng biết mày đoạt chồng của Tiểu Nhu à!”

Cung Tiểu Kiều khẽ xì cười một tiếng, cũng không phủ nhận, “Vậy thì thế nào? Trên thế giới này không có cặp tình nhân nào không thể chia cắt, chỉ có kẻ thứ ba không biết cố gắng!”

Cung Tiểu Kiều nhìn về phía Cố Tiểu Nhu, “Cố tiểu thư cô nói xem có đúng không? Những điều này tôi cũng là học theo cô đấy!”

Trong mắt Cố Tiểu Nhu trong phút chốc chợt hiện lên hung ác.

Cung Tiểu Kiều lại tiếp tục nói, “Những lời ngày đó cô nói với tôi thật sự rất có đạo lý, tôi còn xem là danh ngôn chí lý đấy! Sao bây giờ cô lại hồ đồ thế này rồi?"

“Vậy tôi cũng chỉ đành trả lại mấy câu này cho cô thôi...”

“Muốn trách thì tự trách bản thân cô không biết giữ người đàn ông của mình! Có bản lĩnh thì tự đoạt lại đi! Mắc gì đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ tôi làm ầm ĩ, những hành vi của loại phụ nữ đanh đá này dường như không phù hợp với thân phận tiểu thư nhà họ Cố dịu dàng hiền lành thuần khiết hiền huệ của cô đâu?"

“Tôi... Tôi không có...”

Cố Tiểu Nhu sợ hãi, yếu ớt mở miệng, “Tôi chỉ là muốn tới cầu xin cô, cầu xin cô bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho Tần Nghiêu...”

“Bỏ qua cho hai người? Vì sao chứ? Hai người hại tôi mất đi người thân nhất, vì sao tôi lại phải trơ mắt nhìn hai người như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà hạnh phúc sung sướng chứ? Tôi cũng không phải Thánh Mẫu, lấy đức báo oán!”

“Cô… Cô cướp Tần Nghiêu chỉ là vì trả thù?”

Cố Tiểu Nhu khó có thể tin nhìn cô, đồng thời trong mắt cũng chợt lóe lên chút khác thường, “Tiểu Kiều, sao cô có thể làm như vậy? Nếu như Tần Nghiêu biết cô...”

“Anh ta biết thì làm sao?” Cung Tiểu Kiều cười lạnh, “Cô cũng có thể trở về nói với anh ta, xem coi anh ta tin cô hay tin tôi!”

“Tần Nghiêu tất nhiên sẽ tin tưởng Tiểu Nhu! Những lời cô vừa nói tôi đã ghi âm hết rồi!” Cung Hàn Niệm đắc ý nhìn cô.

Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều vẫn không chút thay đổi, trái lại trêu tức nhìn Cố Tiểu Nhu, “Cô có tin rằng, cho dù bây giờ chính miệng tôi nói chân tướng với Tần Nghiêu, thì anh ta vẫn sẽ không cần cô hay không?”

“Cô...” Cố Tiểu Nhu nắm chặt nắm đấm, dường như đang cực kỳ kiềm chế cảm xúc của chính mình, một hồi lâu sau mới hạ giọng nhẹ xuống, “Tần Nghiêu bị anh trai tôi nhốt lại, anh ấy vẫn luôn không chịu ăn cơm, chỉ nói muốn gặp cô, cô có thể nào...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui