Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tịnh: 2 chương này chủ yếu là lời nhạc, cho nên gộp thành 2 vậy =)

Chương 52. Tác thành cho các người không phải là trách nhiệm của tôi.

Editor: Ngạn Tịnh.

"Nếu không thì em hát một bài đi?" Thẩm Nhạc Thiên không ngừng cố gắng.

"Không muốn hát." Cung Tiểu Kiều nhàm chán nâng quai hàm.

Cố Tiểu Nhu khuyên nhủ, "Tiểu Kiều, cứ hát một bài đi! Tớ nghe anh nói cậu là ban nghệ thuật, bây giờ nhất định là đa tài đa nghệ, đã rất lâu rồi không nghe cậu hát đấy!"

"Chị chính là Cung Tiểu Kiều? Chị gái của tôi cũng học ở thành phố A, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Cô gái trẻ bên cạnh Cố Tiểu Nhu cũng bắt chuyện, ngữ khí khách sáo, nhưng trong con ngươi lại là giễu cợt.

Hơn nữa chữ 'đại' còn cố ý mà tăng trọng âm, dường như đang cường điệu thứ gì đó có vẻ 'đại'. (Lớn, dày, rộng)

Ha, Cố Tiểu Nhu tất nhiên là muốn nghe.

Người khác thỉnh thoảng hát cũng được thôi, mà năm đó Cung Tiểu Kiều chính là hát rất tệ, chỉ là, những chuyện này cho dù người quen biết Cung Tiểu Kiều cũng không biết cô từng có quá khứ như thế, mà Cố Tiểu Nhu cũng không biết bốn năm sau Cung Tiểu Kiều đã thay đổi.

Có lẽ, cô ta cảm thấy cô vẫn là một đứa con gái xấu xí núc ních của năm đó, cho dù bị người cố ý giễu cợt cũng không khó chịu, thậm chí còn coi đó là ý tốt, xem người ta là vô tâm, cũng hoàn toàn không quan tâm sự xấu xí của mình làm nổi bật sự xinh đẹp của ai kia.

"Đến nào, cho em micro này! Em muốn hát bài gì, anh bấm cho em." Thấy có người giải vây, Thẩm Nhạc Thiên vội vàng ân cần nói.

"Để em tự làm."

Thấy cô buông lơi, Thẩm Nhạc Thiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Tĩnh nhìn Cung Tiểu Kiều, con ngươi không che giấu được lo âu.

Đường Dự đi tới trước mặt Lãnh Tĩnh, "Đừng lo lắng, Tiểu Kiều cũng không phải người dễ bắt nạt, có lẽ lát nữa sẽ có người gặp xui xẻo đấy!"

Cung Tiểu Kiều cầm micro, mặt mũi đều thấp thoáng dưới mũ choàng màu đen, mới vừa hát một câu, Cố Tiểu Nhu đã nghi hoặc lên tiếng, "Còn chưa tắt tiếng ca sĩ sao?"

Thẩm Nhạc Thiên nhìn một chút, "Tắt rồi! Là Tiểu Hồ Ly đang hát."

"Ồ..." Cố Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn Cung Tiểu Kiều.

Lời bài hát này Thẩm Nhạc Thiên càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi nghe một lúc lại hận không thể đập đầu vào bún tự tử cho rồi.

"Anh nói người dù sao cũng không phải là cỏ cây.

Cuối cũng vẫn là thay đổi lòng.

Bản thân cũng rất đau khổ.

Mặc dù thứ đã cho em.

Chính là tất cả của anh.

Sự xuất hiện của cô ấy làm cho anh.

Có sự lĩnh ngộ mới.

Anh muốn em sau này tự chăm sóc mình.

Chỉ có em có thể tác thành cho anh.

Phần hạnh phúc hoàn chỉnh này.

Anh biểu hiện trước mặt em.

Bất lực như vậy.

Ngay cả cười em cũng thấy chua xót.

Phảng phất đều lộ ra tàn khốc.

Hạnh phúc của hai người rất hoàn chỉnh.

Hạnh phúc của em lại bị hy sinh.

Người làm tổn thưởng em sâu nhất.

Còn ở trước mặt em nói đừng quá tàn nhẫn.

Tình yêu của hai người giống như tinh thần.

Tình yêu của em hóa làm mây bụi.

Em nghĩ em chỉ có thể nói.

Tác thành hai người không phải là trách nhiệm của em.

..."

Hát xong một bài, người trong phòng biết được nội tình đều không ai có sắc mặt tốt.

Ngược lại cũng không phải vì Cung Tiểu Kiều hát khó nghe, âm sắc của cô cực kỳ tốt, hát bài này đến uyển chuyển lay động lòng người lại ủy khuất vạn phần.

Chủ yếu là lời ca hát này như đang ám chỉ hai người nào đó...

Tần Nghiêu lúng túng ngồi ở đó, mặt Cố Tiểu Nhu lại không còn chút máu nào.

Trong lòng tất cả mọi người đều biết Cung Tiểu Kiều hát bài này cho ai.

Tóm lại, chọn bài này quả thật là... Qúa độc...

"Đủ chưa? Có muốn thêm một bài nữa hay không?" Cung Tiểu Kiều cầm micro nói.

Chương 53. Rất đồi trụy rất bạo lực.

Editor: Ngạn Tịnh.

Thẩm Nhạc Thiên nuốt một ngụm nước miếng, cho dù là người bình thường nói chuyện chẳng ai xen mồm kịp, lúc này cũng nói không mạch lạc, "Không, không cần, bài này đã vô, vô cùng tốt rồi... Khụ khụ, ý của anh là, nếu không, chúng ta hát một bài sôi động một chút đi? Dù sao hôm nay cũng là một ngày tốt lành mà! Em xem, tam hỉ lâm môn, lễ Giáng Sinh, sinh nhật lão đại, đính hôn, đúng vậy, còn nữa, ngày cưới của Tiểu Nhu cũng định rồi..."

"Trời ơi! Rốt cuộc tôi đang nói gì thế này!" Nói xong, Thẩm Nhạc Thiên quả thật hận không thể tự mình bóp chết mình cho rồi.

"Nếu không anh giúp em chọn?" Thịnh Vũ cũng là không còn lời gì để nói nhìn về phía Thẩm Lạc Thiên, "Trời ạ! Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy!"

Lãnh Thấu quét mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc Thên, "Mỗi một chữ đều xát muối lên vết thương của người ta, rốt cuộc cậu cố ý hay cố tình hả?"

"Tôi..." Thẩm Nhạc Thiên đập đập đầu vào tường, lần này thật sự xong rồi, để cho Tiểu hồ ly đau lòng, lão đại nhất định sẽ làm thịt hắn đi trêu chọc con bé vui vẻ.

Cung Tiểu Kiều thờ ơ cười một tiếng, tự mình rót cho mình ly rượu, giơ ly rượu về phía Cố Hành Thâm, "Hôm nay là ngày sinh nhật của anh Hành Thâm kính yêu của tôi, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Cung Tiểu Kiều dường như đang cố gắng cân nhắc dùng từ, Cố Hành Thâm chuyên chú ngưng mắt nhìn bộ dáng suy tư nghiêm túc của cô, trong con người đều là lo âu cùng thương tiếc.

"Phụt----"

Mấy người đang cạn ly, rượu trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên phản ứng lại bốn chữ cuối cùng trong miệng Cung Tiểu Kiều là gì, vì vậy tập thể phun...

Công ơn nuôi dưỡng...

Bốn chữ huyền diệu đến cỡ nào a...

Vào lúc này nhìn sắc mặt Cố Hành Thâm.

Gió thổi báo giông tố sắp đến...

Đường Dự đi tới đỡ Cung Tiểu Kiều đã lung la lung lay đứng không vững tới đặt bên cạnh Lãnh Tĩnh, sau đó nhận lấy micro, "Được rồi được rồi, để tôi đến hát một bài bùng nổ nào!"

"Ồ---- Đường thiếu! Đến một bài!" Phía sau có người ồn ào lên.

Có ý định hóa giải bầu không khí, mọi người cũng hùa theo vỗ tay.

Đường Dự chọn bài 'Bootymusic', sau đó bắt đầu hát.

Khúc nhạc dạo êm dịu ấm áp thư giãn, Đường Dự ăn mặc ra hình ra dạng đứng ở nơi đó, bộ dáng thâm trầm tĩnh lặng, thoạt nhìn cũng rất có phong cách.

Chỉ là, sau đó lời ca bắt đầu----

-

'When the beat goin like that (boom boom)

Girl, I wanna put you up in my room

I wanna put you up against that wall [? ]

Throw you on the bed and take your clothes off (clothes off)

Everybody don't like it slow (it slow)

Consider me one of them folk

Let's get to it (get to it)

Do it (do it)

Get to it (get to it)

Get to it

Kinda crunk and I'm off this scene

Have a blast and that's my *

Once I had a shot of that good Petrone

I'm all in my boxers like Bobby Jones [? ] (Bobby Jones)

Everybody don't like it slow (it slow)

Consider me one of them folk

And let's do it (do it)

Do it (do it)

Let's do it (do it)

Let's do it

(*) Tịnh: Thật ra trong bản convert nó nát lắm nên lên Nhạc Của Tui cop lại đấy, tiện tay thả vào gg dịch, cũng nát thế này đây =_= hiểu sơ sơ là được rồi nhể =)))

Khi nhịp đập vang lên (boom boom)

Cô gái, tôi muốn đưa em lên trong phòng của tôi

Tôi muốn áp em lên tường [? ]

Ném em lên giường và cởi quần áo ra (cởi quần áo)

Mọi người không thích nó chậm (nó chậm)

Hãy coi tôi là một trong số họ

Hãy đến với nó (lấy nó)

Làm đi (làm đi)

Nhận nó (nhận được nó)

Nhận nó

Thật điên cuồng và tôi ra khỏi cảnh này

Có một vụ nổ và đó là * của tôi

Khi tôi đã bắn Petrone tốt đó

Tôi là tất cả trong các võ sĩ của tôi như Bobby Jones [? ] (Bobby Jones)

Mọi người không thích nó chậm (nó chậm)

Hãy coi tôi là một trong số họ

Và hãy làm điều đó (làm điều đó)

Làm đi (làm đi)

Hãy làm đi (làm đi

Hãy làm nó...

-

"Trời ạ... Đường Dự, cái này của cậu không phải là bùng nổ đâu! Đây rõ ràng là rất đồi trụy rất bạo lực mà!" Thẩm Nhạc Thiên cảm giác tối nay bản thân bị giày vò đến điên rồi.

Vốn là ocnf nghĩ lần này biểu hiện tốt nói không chừng có thể miễn chuyến đi Châu Phi, bây giờ nhìn lại, đừng nói là ba năm, phỏng chừng năm năm hắn cũng không về được.

Chỉ là, bài hát này nếu không nghe lời trái lại cũng rất sống động, cũng rất có thể kéo không khí.

Tần Nghiêu cùng Cố Tiểu Nhu ở nước ngoài bốn năm, nghe tiếng Anh cơ hồ như nghe tiếng mẹ đẻ rồi, vào lúc này nghe vào tai cảm giác đặc biệt rõ ràng, Cố Tiểu Nhu thẹn thùng mà dúi đầu vào trong ngực Tần Nghiêu, "Đường Dự thật sự là..."

Trong lòng lại âm thầm vui mừng, may mà Đường Dự dời sự chú ý của mọi người đi rồi.

Cung Tiểu Kiều hưng phấn đứng lên lắc lư ca hát với Đường Dự, thiếu chút nữa nhảy lên cả ghế sa lon, Thẩm Nhạc Thiên cũng kéo không được.

Mắt thấy cô xé dây buộc cổ của áo choàng, giơ tay lên một cái, dùng sức ném....

====

Lời của tác giả: Bài hát của Đường Dự, lúc ban đầu nghe cũng không biết lời có nghĩa gì, còn có một lần mở nghe ngay ở chỗ công cộng, sau đó trong lúc vô tình nhìn thấy bản dịch của nó trên mạng, hận không thể đập đầu vào đâu đó tự tử luôn cho rồi! Có hứng thú có thể tự mình đi xem lời ca hoàn chỉnh, phía sau càng đồi trụy hơn nữa -_- đồng thời nếu vừa nghe nhạc vừa xem truyện, sẽ có cảm thụ không giống nhau đấy ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui