Editor: Ngạn Tịnh.
Sau khi phỏng vấn xong Cung Tiểu Kiều trực tiếp trở về căn phòng trọ ở thành phố D.
Đóng bộ phim này cũng phải cần mấy tháng, ở khách sạn thì cũng quá tốn tiền rồi.
Sau khi Kim Mộc Lân biết Loạn Nhiên chính là Tần Nghiêu thật sự nổi trận lôi đình như trong dự đoán, "Có lầm không vậy, sao có thể là tên khốn nạn kia được!"
"Không phải trước kia anh còn khen anh ta có mắt nhìn tốt sao?"
"Đó là vì anh mắt mù!" Kim Mộc Lân giận dữ, "Tiểu sư muội em nghe anh nói, nhân vật này chúng ta không nhận nữa. Anh mang em đi chỗ khác, diễn cái gì mà chẳng giống nhau!"
"Em đồng ý rồi." Cung Tiểu Kiều mở kịch bản ra bắt đầu học thuộc kịch bản.
"Em biết rõ là Tần Nghiêu lại còn đồng ý nữa, rốt cuộc em muốn làm cái gì vậy?" Kim Mộc Lân rút kịch bản trong tay cô ra, quả thực sắp bị cô chọc tức đến phát điên.
"Tần Nghiêu thì thế nào? Người làm chuyện đuối lý cũng chẳng phải em, vì sao em gặp anh ta lại phải trốn tránh?"
"Tiểu Kiều, em vẫn luôn tìm lý do thoái thác như vậy, xem như anh cầu xin em được không, đừng dính líu gì đến bọn họ nữa có được không?"
"Nhị sư huynh, trong lòng em rõ ràng."
Kim Mộc Lân chỉ vào ót cô, "Em biết cái rắm! Mộc Vô Tà mới tin cái bộ dáng này của em chớ anh đây méo tin! Em thành thật nói với anh, rốt cuộc em muốn làm cái gì? Anh đã sớm cảm thấy em khác thường, có phải em vẫn chưa chết tâm với Tần Nghiêu hay không?"
Haiz, quả nhiên là Nhị sư huynh không dễ đối phó như Đại sư huynh!
Cung Tiểu Kiều thuận miệng đáp, "Đúng thì đã sao?"
"Thế nào? Em còn dám làm loạn anh sẽ trói em đưa tới trước mặt sư phụ xuống tóc!"
Kim Mộc Lân biết, cô quý nhất chính là mái tóc dài của mình.
Hai người đang tranh chấp thì di động Cung Tiểu Kiều vang lên.
"A lô, có việc gì sao?"
"Tôi thuê trọ."
"Một cô gái trẻ như tôi quả thật có chút không an toàn, thế nào, anh muốn đến ở cùng tôi sao?"
"Tôi cũng không rảnh để vui đùa."
"Ăn cơm à? Được chứ."
"Được, vậy gặp lại sau ~"
Cung Tiểu Kiều nói xong bèn chuẩn bị đi thay quần áo.
"Ai gọi tới vậy?" Kim Mộc Liên trưng cái mặt ghen tuông đi theo phía sau.
"Tần Nghiêu."
Vẻ mặt Kim Mộc Liên lập tức thay đổi, vừa muốn bùng nổ, Cung Tiểu Kiều 'cạch' một tiếng đóng cửa phòng ngủ thay quần áo.
Kim Mộc Lân ở ngoài cửa kiềm chế không bùng nổ, vẻn vẹn nửa tiếng, nhóc con kia rốt cuộc cũng đi ra.
Nhìn bộ dáng trang điểm tỉ mỉ chuẩn bị kỹ càng của cô, hai nắm đấm của Kim Mộc Lân nắm càng chặt.
Phải biết rằng bình thường cô trang điểm còn chưa tới mười phút, có thể thấy lúc này tốn bao nhiêu tâm tư.
"Thế mà em còn muốn đi hẹn hò với tên Tần Nghiêu kia, còn mặc thế này... Cung Tiểu Kiều, em điên rồi đúng không!"
"Có lẽ vậy." Khóe môi Cung Tiểu Kiều cong cong.
"Đứng lại, nếu hôm nay em dám đi, anh sẽ trực tiếp rời khỏi đoàn phim."
"Anh có đi hay không là tự do của anh." Cung Tiểu Kiều dừng bước chân một chút.
"Em thế mà lại vì một tên khốn nạn mà đối xử với anh như vậy?" Kim Mộc Lân không thể tin nhìn cô.
Cung Tiểu Kiều đưa lưng về phía anh, chỉ là yên lặng không đáp.
"Ai cũng được, vì sao lại phải là Tần Nghiêu? Em cứ tiện như vậy, không có anh ta là không được sao? Em đã quên lúc trước anh ta đối xử với em thế nào sao? Em có còn phải tiểu sư muội mà anh biết hay không?" Kim Mộc Lân không khống chế được gào thét lên.
Ý thức được bản thân nói có chút nặng lời, lại ảo não nói, "Thật xin lỗi... Anh..."
"Không cần xin lỗi, anh nói đúng, em điên rồi, nhưng không tiện. Không cần lo cho em! Anh nhìn không được, có thể rời đoàn phim."
-
"Tiểu Kiều."
Tần Nghiêu thấy cô bước xuống, mở cửa xe cho cô, nhìn thấy trang điểm hôm nay của cô, trong con ngươi chợt lóe lên kinh diễm.
Cung Tiểu Kiều ngồi vào trong xe, "Đi đâu?"
"Cơm Tây được không?"
"Đi quán bar."
"Quán bar?" Tần Nghiêu nhíu mày.
"Ừm, muốn uống rượu."
"Con gái vẫn là không nên uống rượu thì hơn."
"Vậy anh có đi hay không? Anh không đi thì tôi đi một mình."
-
"Tiểu Kiều, đừng uống nữa!"
"Tần Nghiêu, tôi có lời muốn nói với anh, nhưng lại không dám nói..."
Đến cuối cùng, Tần Nghiêu khuyên không được, vẫn là đi uống rượu cùng cô.
Tửu lượng của Tần Nghiêu thật sự kém, mấy ly đã say.
Cung Tiểu Kiều kéo anh đứng lên, "Đi quẩy đi!"
"Anh không biết nhảy."
"Không sao, tôi sẽ dạy anh."
Tần Nghiêu xoa mi tâm, bất đắc dĩ bị cô kéo vào sân nhảy.
Dưới ánh đèn mờ tối, âm nhạc sôi động, những bước nhảy ái muội...
Cung Tiểu Kiều ôm cổ anh, hai mắt như phóng điện.
Vẻ mặt Tần Nghiêu hốt hoảng nhìn cô, đột nhiên có chút tỉnh táo, vì thế có ý muốn đẩy cô ra, "Tiểu Kiều, chúng ta..."
Cung Tiểu Kiều không có ý định chờ anh nói hết, đột nhiên hôn môi anh, "Anh có biết không..."
Toàn thân Tần Nghiêu cứng ngắc, kinh ngạc không thôi nhìn cô, nhưng cũng không chen ngang lời cô, mà là chờ cô nói tiếp.
"Có biết rằng... Anh bị thám tử tư theo dõi?"
Nét mặt Tần Nghiêu có kinh ngạc, nhưng không có hoảng sợ, trái lại khá là bình tĩnh nhìn cô, "Vậy sao?"
Nói xong lại chuyển bị động thành chủ động, hung hăng hôn trả lại.
Lần này lại đến lượt Cung Tiểu Kiều kinh ngạc.
Tần Nghiêu khẳng định là say rồi.
"Ha, anh không sợ?" Cô khéo léo tránh khỏi môi anh, xảo tiếu thiến hề.
"Sợ cái gì?" Hô hấp Tần Nghiêu có chút dồn dập.
"Ảnh chụp, video clip đêm nay của hai chúng ta... Tất cả đều sẽ truyền đến chỗ cô ta đó!" Cô mỉm cười, giống như một hồ ly tinh quyến rũ.
Tần Nghiêu lại cúi đầu hôn cô, lấy hành động chứng minh, ôm chặt cô vào lòng, "Có phải em muốn bức điên anh mới cam tâm hay không?"
Cung Tiểu Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt ngay thơ liếc nhìn anh, "Anh còn yêu tôi đúng không?"
"Vậy còn em?" Giọng Tần Nghiêu khàn khàn.
"Tôi... Đương nhiên cũng là vậy!"
Thân thể Tần Nghiêu đột nhiên run lên, "Lặp lại lần nữa."
"Tôi nói tôi yêu anh! Chưa từng thay đổi, hận anh, cũng chỉ bởi vì quá yêu..."
"Tiểu Kiều..."
"Tôi biết anh sẽ kết hôn với Tiểu Nhu, tôi không cần danh phận, chỉ cần có thể ở cạnh anh."
"Tiểu Kiều, lời em nói, đều là thật sao?" Tần Nghiêu đẩy hai vai cô ra một chút, nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ qua chút thay đổi nhỏ nào trên gương mặt cô.
Cung Tiểu Kiều chôn đầu trước ngực anh, "Không ngờ tới anh lại là Loạn Nhiên, điều này nói rõ duyên phận của chúng ta vẫn chưa hết, đúng không?"
"[Thiên Hạ Vô Ma] chẳng lẽ không phải viết vì tôi sao?"
"Em biết..." Hai gò má Tần Nghiêu ửng đỏ.
"Anh có biết không, sau khi anh đi, em vì anh mà phát điên suốt nửa năm, tự sát vô số lần, cho dù tất cả mọi người khinh bỉ em, phỉ nhổ em, cho dù anh cũng khinh thường em, ghét bỏ em, em cũng không thể không có anh..."
-
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, các tình yêu cảm thấy Tần Nghiêu có thể chịu đựng được sao?