Editor: Ngạn Tịnh.
“A Cố Hành Thâm, bọn họ nắm tay kìa…”
“A a Cố Hành Thâm, bọn họ ôm nhau rồi…”
“A a a Cố Hành Thâm, bọn họ…”
“Im miệng! Tiếp tục làm ồn có tin tôi ném cậu xuống xe không!” Cố Hành Thâm cực kỳ bực bội nắm cổ áo Kim Mộc Lân.
“Cốc cốc cốc” đúng lúc này, có người gõ cửa xe của bọn họ.
Kim Mộc Lân dùng phần lưng cọ mở nút mở cửa sổ xe.
Hình như Tần Nghiêu đã rời đi trong lúc bọn họ tranh chấp rồi, Cung Tiểu Kiều đang vẻ mặt kinh ngạc và lúng túng đứng ngoài cửa xe nhìn hai người bọn họ, chính xác là một người đang đè lên trên người kia.
“Hì, ngại quá, quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi!” Cung Tiểu Kiều nhấc chân chạy, giống như đã lỡ tay phá vỡ một chuyện tốt không thể tiết lộ.
“Đừng đi, em đứng lại đó cho anh!” Kim Mộc Lân luống cuống đến đổ mồ hôi, “Trong đầu con bé này toàn thứ linh tinh gì không vậy chứ!”
Cô Hành Thâm lạnh mặt buông anh ta ra, “Theo cấp dưới của tôi nói, có một đám người được gọi là hủ nữ.”
Kim Mộc Lân: “…”
Trời mới biết Cung Tiểu Kiều cũng từng có khoảng thời gian làm một đứa bé ngây thơ thuần khiết ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời tươi sáng!
Tất cả đều là sau khi quen biết Hàn Anh Nại chính là đi lên đường không có đường quay đầu!
Nhìn thấy hai người nam đi với nhau lại bắt đầu YY, ai trên ai dưới!
Nếu gặp phải hai người nào đẹp trai một chút thì quả thật cười thành đóa hoa cúc cmnl!
Không chỉ hai người đâu! Nhìn thấy mấy người đàn ông đứng cùng một chỗ thì nụ cười càng dâm đãng hơn nữa cơ!!!
Cửa hủ sâu như bốn biển, kể từ nay liêm sỉ gì đó đều là kẻ xa lạ!
Cung Tiểu Kiều vừa than thở, vừa chạy như điên, lại vừa hồi tưởng cảnh tượng không trong sáng lúc nãy.
-
Mãi đến khi Cung Tiểu Kiều mua đồ ăn xong trở lại, Cố Hành Thâm và Kim Mộc Lân mới lên lầu tìm cô.
Kết quả, hai người vừa mới vào cửa, còn chưa kịp nói câu nào, Cung Tiểu Kiều liếc thấy bàn tay dính đầy máu tươi của Cố Hành Thâm, trực tiếp ngả đầu ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.
Kim Mộc Lâm nhìn Cố Hành Thâm, trên mặt hiện rõ phiền chán, “Lúc nãy đã nói anh xử lý cái tay này trước đi rồi, anh lại cứ không chịu nghe cơ!”
Cố Hành Thâm không nói một lời ôm ngang Cung Tiểu Kiều mang vào phòng, sau đó thành thạo trợ giúp cô tỉnh lại.
Cung Tiểu Kiều vừa tỉnh lại chính là hỏi một câu, “Sao hai người lại xuất hiện cùng nhau? Thật là quỷ dị…”
Nói xong cô lập tức quay đầu ra nhắm mắt lại, “Đúng rồi, Cố Hành Thâm, tay của anh là chuyện gì xảy ra?”
“Đã băng bó rồi.” Cố Hành Thâm trả lời.
Lúc này Cung Tiểu Kiều mới dám mở mắt ra.
Thấy Cố Hành Thâm chậm chạp không nói chuyện chính, Kim Mộc Lân vốn đang giận dỗi Cung Tiểu Kiều bị buộc mở miệng, “Người lúc nãy có phải Tần Nghiêu hay không?” “Không phải anh đã thấy hết rồi sao? Còn hỏi...”
“Thái độ của em là kiểu gì đấy!” Kim Mộc Lân tức giận không nén được.
Đến lúc này Cung Tiểu Kiều quả thật có chút hốt hoảng, vừa rồi bọn họ đều có mặt từ đầu tới cuối, như vậy cũng chứng tỏ, Cố Hành Thâm cũng biết?
Mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng vẫn luôn nghĩ có thể kéo dài được bao lâu tốt bấy lâu, không ngờ tới lại để anh biết sớm như vậy, hơn nữa còn là nhìn thấy tận mắt.
Nhỡ đâu Cố Hành Thâm nhúng tay vào, như vậy...!
“Cố Hành Thâm, rốt cuộc anh có quản hay không?” Kim Mộc Lân thúc giục.
Nhìn dáng vẻ, là Nhị sư huynh kéo Cố Hành Thâm đến.
Thằng nhãi này lại có thể không tiếc chạy đi mời Cố Hành Thâm ra tay.
Như vậy có thể thấy không thích Tần Nghiêu đến nhường nào...!Nên tới tránh cũng không tránh khỏi.
Cung Tiểu Kiều hít sâu một hơi, “Anh có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Cố Hành Thâm không trả lời ngay, nhưng vẫn trầm mặc, khí áp trong không khí càng ngày càng thấp.
Kim Mộc Lân nín thở đưa mắt nhìn, nhìn Cố Hành Thâm làm cách nào xoay chuyển trời đất.
Một hồi lâu sau, Cố Hành Thâm ngẩng đầu lên, “Không có gì, chỉ là đến thăm em một chút, bên công ty còn có một cuộc họp phải mở, anh đi đây, em phải tự chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
“Cố Hành Thâm, anh anh anh...!Anh có lầm hay không vậy? Đây chính là những gì anh muốn nói sao?”
Cố Hành Thâm lại lần nữa chỉ tạo sấm mà không tạo mưa, Kim Mộc Lân tỏ vẻ quá thất vọng rồi!
Giời ạ thế mà còn trông cậy vào anh ta xoay chuyển trời đất nữa cơ đấy!
Thì ra anh ta cũng không thể cứu vãn được, hết cách xoay chuyển luôn rồi...!
Mệt cho anh còn mạo hiểm nguy hiểm tính mạng ngàn dặm xa xôi mời anh ta đến, cuối cùng lại chỉ có thể nói một câu như vậy?
“Ồ.” Cung Tiểu Kiều cúi đầu, thản nhiên nghe lời phải.
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị xong rất nhiều lời giải thích, hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý...!Bao gồm không tiếc lợi dụng lòng áy náy của anh đối với mình từ cái tát trong vụ tranh chấp lần trước.
Nhưng là, lời gì cũng không nói.
Hoàn toàn ngoài dự liệu, anh lại không hề có ý định can thiệp, thậm chí không nói lấy một lời.
Trong lòng lại chẳng hề có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng nặng nề hơn.
Anh nhẫn nhịn Kim Mộc Lân cô còn có thể hiểu, lần này thậm chí là Tần Nghiêu liên quan đến Cố Tiểu Nhu anh cũng nhẫn nhịn không phát tác, nói cô không kinh ngạc mới là chuyện lạ.
Cố Hành Thâm đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt là mỉm cười, nhưng giữa hai hàng lông mày cứng rắn lại tràn đầy khói mù.
Ngữ khí của anh lại vẫn cưng chiều như trước kia, “Xin lỗi bảo bối, không thể cho em tương lai, chỉ đành trả lại em hiện tại...”
Bảo bối.
Không thể cho em tương lai.
Anh trả hiện tại cho em.
Yên lặng kết thúc cũng là một loại chúc phúc.
Chia cách cũng là một loại giải thoát.
Yêu thương cuối cùng anh dành tặng em.
Là buông tay ra.
...!
...!
Nhìn bóng dáng mệt mỏi buồn tẻ của anh dần biến mắt khỏi tầm mắt, nước mắt Cung Tiểu Kiều không kiềm chế được, rơi xuống.
-
Hai người cứ như vậy khí thế hung hăng, trời long đất lỡ chạy đến, sau đó lặng yên không một tiếng động, gió êm sóng lặng mà rời đi.
-
Lần này, Cố Hành Thâm thực sự quyết định thả cô rời đi, sẽ không xen vào chuyện của cô nữa...!
Sau này, sẽ không còn người nào nhắc cô không được yêu sớm, sẽ không còn ai cảnh cáo cô không được qua lại lung tung với bạn khác giới, sẽ không còn ai dạy cô không được làm bậy với bạn trai trước khi cưới..
Cô cảm thấy bản thân giống như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng thật lâu, đột nhiên đạt được tự do, lại không biết nên đi hướng nào.
Càng buông thả, càng huyên náo, càng tự do, lại càng cô độc, càng lạc mất chính mình..