Tiếng người bàn tán xôn xao khi thấy Tần Ngọc Nhi khóc lóc ủy khuất nói ra mọi chuyện, những lời nói tiêu cực lẫn phỉ báng dành cho Lạc Tử Yên khiến cô ta thầm cười trong lòng.
Nhưng Lạc Tử Yên không hề cảm thấy lo lắng hay tự ti về những lời bàn tán đó, trái lại ánh mắt tự tin của cô nhìn về phía Tần Ngọc Nhi nói.
"Ý cô là tôi ganh tị với một người ăn bám không biết liêm sỉ như cô sao? A...!tôi quên mất, tôi phải ganh tị chứ! Ganh tị vì sở thích ăn những món độc lạ của một người ăn bám không biết liêm sỉ như cô.
Cô thích ăn không nói có, ăn gian nói dối và còn ăn cháo đá bát nữa.
Sở thích của người ăn bám như cô đặc biệt đến mức không ai dám dùng nên tôi phải ganh tị chứ nhỉ! Nhưng có lẽ vì ăn những thứ đó quá nhiều nên cô cũng có thói quen ăn không nói có nhỉ.
Cô nói tôi lên giường cùng người đàn ông khác trong khi đã có Dương Lạc Hy sao? Vậy bằng chứng đâu? Cô có không?"
"Tử Yên con có thôi đi không? Hôm nay là ngày vui của em con, thân làm chị con không chúc phúc thì thôi sao còn gieo tiếng xấu cho em mình như thế chứ!"
Lạc Quân Minh tức giận bước lên lớn tiếng mắng cô trước đám đông.
Lạc Tử Yên đưa mắt nhìn ông nở nụ cười giễu cợt hỏi.
"Em??? Hình như ba nhớ nhầm rồi, mẹ tôi chỉ có mình tôi là con, tôi không có bất kỳ anh chị em nào cả.
Đứa em này từ đâu ra vậy?"
"Con...!đúng là đứa con ngỗ nghịch mà.
Mau nhận lỗi và rời khỏi đây ngay."
"Tôi không sai, tại sao phải nhận lỗi.
Trái lại người làm sai không nhận lỗi là cô ta thì ba lại ra mặt bảo vệ, sẵn đây tôi cũng rất muốn ba thẳng thắn trả lời tôi một câu, tôi có phải là con ruột của ông không?"
Câu hỏi của Lạc Tử Yên làm cả bữa tiệc náo loạn.
Ai nấy đều thảo luận vì sao Lạc đại tiểu thư lại hỏi như thế? Chẳng lẽ thường ngày người cha này đối đãi với cô rất tệ bạc sao? Lạc Quân Minh thấy mọi người bắt đầu bàn tán những lời không hay về mình thì càng khó chịu hơn quay sang quát Tử Yên.
"Con ăn nói hàm hồ gì vậy, mau về nhà ngay cho ba!"
"Chị Tử Yên chị hạ nhục em như thế đủ rồi, sao còn gieo tiếng oán cho dượng như vậy? Em biết chị ghét em, chị cứ nhắm vào em là được rồi cần gì phải kéo dượng vào làm gì chứ!"
"Cô cứ tiếp tục diễn đi, vì vai diễn hiền ngoan của cô cũng sắp hạ màn rồi.
Dương Lạc Hy anh thật khéo chọn vợ làm sao, nhìn mà xem trên đoạn video ngắn này mà đã có tận năm người đàn ông đến trước anh có được cô ta.
Anh thật may mắn khi là người thứ sáu ăn đồ thừa của người khác đấy!"
"Lạc Tử Yên chị quá đáng lắm, tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu riêng mình anh Lạc Hy.
Những hình ảnh này rõ ràng là chị cắt ghép để hãm hại tôi, sao chị có thể sống bẩn như thế chứ?"
"Sống bẩn??? Điều này sao tôi có thể so được với cô chứ!"
Sau câu nói, Lạc Tử Yên lấy điện thoại ra mở lại đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa cô và Tần Ngọc Nhi.
"Chị nghĩ chỉ với một chiếc video cỏn con của chị thì có thể hủy hoại được tôi sao? Làm chị thất vọng rồi, anh Lạc Hy đang chuẩn bị sính lễ sang nhà để cầu hôn tôi đấy.
Chắc là chị tiếc nuối lắm nhỉ!"
"Thế nào, chị đau lòng rồi sao? Tôi nói cho chị biết, thứ mà Tần Ngọc Nhi này muốn thì nhất định sẽ có cho bằng được.
Không những là đàn ông của chị, mà tất cả những gì thuộc về chị tôi sẽ cướp hết.
Kể cả danh phận đại tiểu thư Lạc gia này không bao lâu nữa cũng sẽ thuộc về tôi thôi."
Tần Ngọc Nhi không ngờ đến chuyện Lạc Tử Yên đã ghi âm lại cuộc nói chuyện hôm đó, cô ta vội bước đến đoạt lấy chiếc điện thoại tắt đi nhưng Tử Yên đã nhanh chóng tránh đi.
Nụ cười giễu cợt của cô nhìn về phía Tần Ngọc Nhi nói.
"Nếu so về độ sống bẩn sao tôi có thể so sánh với cô đúng không?"
Lục Cảnh Thần đứng một bên xem kịch, nhìn cô gái nhỏ giơ móng vuốt đấu đá lại những lời lẽ không hay về mình làm anh vô cùng hài lòng.
Đúng là không dễ ức hiếp nhỉ!Cả bữa tiệc lại thêm một chủ đề bàn luận.
Không ngờ hôm nay đến tham dự lễ đính hôn lại nghe được nhiều drama như thế này.
"Đúng là không thể nhìn mặt mà đánh giá một người, vẻ ngoài xinh đẹp là thế nhưng bên trong thối rữa từ lâu."
"Đúng thế, đã ăn ở nhà người ta, vậy mà còn không an phận toan tính muốn cướp hết những thứ không thuộc về mình thật trơ trẽn mà."
Tần Ngọc Nhi đưa ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh, nghe những câu nói những lời bình phẩm mắng nhiệt mình càng làm ả ta tức điên lên.
Nhìn sang Dương Lạc Hy thấy hắn vẫn im lặng không nói gì, ả ta liền dùng nước mắt đến gần hắn nức nở.
"Lạc Hy sao anh cứ im lặng như vậy? Anh không thấy chị ấy ức hiếp em sao? Anh..."
"Cô im ngay cho tôi, cô còn muốn mang tôi ra làm trò cười cho đến bao giờ hả?"
"Còn cô, Lạc Tử Yên có phải là cô cố tình đến đây bày ra những trò này để trả thù tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, dù hôm nay tôi không đính hôn với Tần Ngọc Nhi thì cũng sẽ không quay lại với một người mưu mô xảo quyệt như cô đâu."
"Ý anh là tôi bày ra trò này là để anh quay lại với tôi sao? Sao anh không tự soi gương mà xem anh có xứng đáng để tôi làm một thứ vì anh không? Anh cũng tự đề cao mình quá đấy!"
Vừa dứt lời Lạc Tử Yên liền bước đến bên cạnh Lục Cảnh Thần khoác tay mình lên tay anh mỉm cười nói.
"Dù cho tôi có nhắm mắt chọn bừa, thì anh cũng không thể so sánh được đâu."