Trước vẻ mặt tươi vui hớn hở của gia đình ba người họ, Lạc Tử Yên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ lên tiếng.
“Tôi có nói đồng ý sao? Các người thích thì tự đi mà gả.”
“Tử Yên con nói thế mà nghe được à, đây là di nguyện của mẹ con.
Con…”
“Đừng ở đây dùng hai từ di nguyện để ép tôi nghe theo.
Chuyện gì tôi cũng có thể suy nghĩ nhưng chuyện này thì không bao giờ.
Nếu như ba tự ý quyết định nhận sính lễ thì ba tự mà đi giải quyết đi!”
Nói rồi Lạc Tử Yên lạnh lùng quay đi không để ông nói thêm một lời nào.
Lạc Quân Minh vô cùng tức giận đá mạnh vào ghế để trút giận.
Tần Tuyết thấy thế liền chăm dầu vào lửa nói.
“Đúng là một đứa ngỗ nghịch mà, không cha không mẹ giáo dục thảo nào lại mất dạy như thế! Ông cứ nhường nhịn nó riết nó chẳng coi ai ra gì cả, chuyện gia sản nó nào có biết gì chứ! đuổi quách nó đi là được rồi.”
“Không đơn giản như bà nghĩ đâu.
Trước khi Lâm Nhạc Lam mất đã chuyển toàn bộ cổ phần của bà ấy sang cho nó, chuyện này các cổ đông đều biết.
Hàng tháng nó được hưởng lợi nhuận từ số cổ phần đó không ít, tôi nghĩ nó chỉ đang im lặng chứ không phải không biết gì đâu.”
“Thế thì sao chứ! Mấy năm qua ông cũng đều giả mạo chữ ký của nó để giải quyết mọi việc đấy thôi, bây giờ ông cứ giả nét chữ nó ký giấy sản nhượng lại cho ông là được rồi.”
“Nếu làm được tôi đã làm từ lâu rồi, còn chờ bà nhắc sao.
Nói tóm lại mọi chuyện không thể vội vàng được.”
Tần Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn Lạc Quân Minh nói.
“Nhất định bằng mọi cách phải để nó và Mã thiếu gia vào chuyện đã rồi, gạo nấu thành cơm tới lúc đó nó có muốn từ chối thì cũng không được nữa.”
“Ba, con thấy ý của mẹ rất hay.
Có như thế cô ta mới hết cơ hội và sẽ không mơ tưởng đến Lục Cảnh Thần nữa.”
Lạc Quân Minh trầm ngâm suy nghĩ khá lâu rồi lại thở dài nhìn mẹ con Tần Tuyết nói.
“Hai mẹ con bà tốt nhất đừng để sơ hở gì đấy! Tôi sẽ tìm mọi cách để thâu tóm số cổ phần của nó ở Lạc thị, tới lúc đó dù nó không đồng ý gả đi thì tôi cũng sẽ tống cổ nó ra đường.
Lúc đó gia đình chúng ta không còn phải lo cuộc sống sau này nữa.”
…****************…
Lục thị.
Lục Cảnh Thần ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt chăm chú kiểm tra lại tất cả báo cáo trên bàn mà Lưu Vũ mang đến.
Vừa xem anh vừa lên tiếng hỏi.
“Việc tôi giao cho cậu điều tra về nhà ngoại Lạc Tử Yên đã có kết quả gì chưa?”
“Thưa chủ tịch vẫn chưa ạ.
Tôi chỉ tra được đến mẹ của Lạc tiểu thư là em gái kết nghĩa của Lâm Ngạn Tổ, còn về trước đó nữa thông tin về bà ấy vô cùng mờ mịt không tra được.”
Lục Cảnh Thần ngước mắt lên nhìn Lưu Vũ rồi lại đăm chiêu suy nghĩ.
Lâm Ngạn Tổ là chủ tịch của tập đoàn Lâm thị, tập đoàn này cũng khá có danh tiếng trên thị trường bất động sản.
Nhưng về người em nuôi này sao anh chưa từng nghe nhắc đến nhỉ!
“Mối quan hệ của Lâm gia và Lạc gia hiện tại thế nào?”
“Giữa Lâm Ngạn Tổ và Lạc Quân Minh dường như có xảy ra chuyện gì đó nên đã không nhìn mặt nhau.
Nhưng riêng với Lạc Tử Yên thì ông vẫn dành một tình thương rất lớn cho cô, đặc biệt là Lạc tiểu thư và Lâm tiểu thư hai người này rất thân thiết với nhau giống như chị em trong nhà vậy.”
Lâm Nhạc Lam, Đông Phương Nhạc Lam.
Hai người này trùng một cái tên, Lạc Tử Yên lại vô cùng giống với Đông Phương Nhạc Lam em gái của Đông Phương Nhạc.
Liệu hai người phụ nữ này có liên quan gì đến nhau không?
“Tiếp tục điều tra từ phía Lâm Ngạn Tổ để tìm thêm thông tin về bà ấy.
Việc tìm Kiếm Đông Phương Nhạc Lam cũng tiếp tục tăng thêm người điều tra, nhớ giữ bí mật chuyện này.”
“Tôi biết rồi chủ tịch.
À đúng rồi, việc tổ chức khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên, chủ tịch muốn chọn bệnh viện nào hợp tác lần này ạ?”
“Bệnh viện Quốc Tế đi, chuyện này để tôi nói với Trình Hữu Thanh là được rồi.”
“Vâng, tôi xin phép ra ngoài làm việc ạ.”
Cánh cửa phòng khép lại, Lục Cảnh Thần xoay xoay chiếc bút trong tay nghĩ đến Lạc Tử Yên.
Cô gái này từ hôm anh tuyên bố theo đuổi là cứ im hơi lặng tiếng luôn không liên lạc với anh nữa, định làm khó anh thật sao? Nghĩ đến việc hợp tác với bệnh viện khám sức khỏe cho nhân viên, Lục Cảnh Thần nhẹ cong môi nở rộ nụ cười tươi gọi cho Trình Hữu Thanh.
Đầu dây bên kia bắt máy với giọng điệu giễu cợt nói.
“Sao nào, lại nhớ tôi rồi à? Muốn hẹn hò sao? Lịch trình của tôi dạo này rất dày đặc, có gì chủ tịch Lục liên hệ với trợ lý của tôi đặt lịch trước nhé!”
“Nói xong chưa?”
“Gì mà giọng điệu căng thế! Chỉ đùa với cậu thôi mà.
Nào gọi tôi có việc gì?”
“Đến hạn kiểm tra sức khỏe định kỳ cho nhân viên của tập đoàn, năm nay cậu lại điều động bác sĩ đến giúp tôi nhé! Chi phí sẽ tăng hơn năm trước, hợp đồng khi gặp mặt tôi sẽ mang đến cho cậu sau.”
“Aiza tôi với cậu tính toán vấn đề đó làm gì, tôi sẽ chỉ định bác sĩ đến, cậu cho ngày cụ thể là được.”
“Nhưng lần này tôi muốn chỉ định bác sĩ khoa ngoại Lạc Tử Yên cùng tham gia thăm khám.
Cậu không có ý kiến chứ!”
Lạc Tử Yên??? Bệnh viện của mình có bác sĩ này sao? Sao mình không nhớ nhỉ! Im lặng lục lọi trong đầu để nhớ ra Lạc Tử Yên là ai, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, Trình Hữu Thanh lên tiếng hỏi.
“Bệnh viện của tôi sao cậu biết rành về nhân viên của tôi thế?”
“Cậu hỏi làm gì? Nhớ bảo cô ấy đến đấy!”
Trình Hữu Thanh nhìn chiếc điện thoại đã tắt và cứ ngơ ra.
Tên này thái độ như thế là đang ra lệnh cho mình sao? Lạc Tử Yên? Cô gái này là ai nhỉ!.