Lục Cảnh Thần vẫn không hiểu được lý do vì sao ông lại chú ý đến Lạc Tử Yên, cho đến khi Đông Phương Nhạc chầm chậm lên tiếng.
“Cô gái đó… rất giống với em gái tôi Nhạc Lam.
Nhìn thấy cô gái này tôi cứ tưởng như Nhạc Lam đang hiện diện trước mặt tôi vậy.
Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này.”
“Thì ra là vậy.
Thật ra tôi cũng thấy cô ấy khá giống với người mà Đông tổng đây muốn tìm, tôi cũng cho người điều tra nhưng mẹ cô ấy họ Lâm không phải em gái của Đông tổng.”
“Họ Lâm sao? Tôi không tin chuyện người giống người, tôi vẫn muốn tìm hiểu về cô gái đó.
Chủ tịch Lục không ngại chứ!”
“Sao tôi lại ngại chứ! Vậy mời Đông tổng trở lại phòng họp chờ tôi một chút, tôi sẽ mời cô ấy đến gặp ông ngay.”
Lạc Tử Yên theo sau Lưu Vũ đến trước phòng họp, nhìn thấy cô đang đến Lục Cảnh Thần vội bước ra ngoài đón cô.
Lạc Tử Yên không hiểu vì sao đột nhiên mình lại bị triệu tập lên phòng họp thế này, chẳng lẽ anh ấy biết sự có mặt của mình trong buổi làm việc hôm nay nên gọi mình lên không? Như thế có phải có chút không nên không? Bao nhiêu người đang làm việc như thế thì cô lại đến đây hẹn hò à! Trong lòng có chút hoang mang, nhìn thấy Lục Cảnh Thần bước ra cửa cô không khỏi thắc mắc hỏi.
“Có chuyện gì mà gọi em lên tận đây thế? Em đang làm việc đấy!”
“Có người muốn gặp em.”
“Gặp em sao? Ai thế?”
“Vào đi đã, để trưởng bối chờ không nên đâu.”
Lạc Tử Yên bước vào phòng, Đông Phương Nhạc từ từ đứng dậy nhìn cô đang tiến gần đến mà nhịp tim của ông cũng tăng theo.
Sao lại giống như vậy chứ! Từ gương mặt vóc dáng thậm chí cả cử chỉ đều vô cùng giống, chỉ khác là cô gái này quá trẻ mà thôi.
“Đông tổng, đây là Lạc Tử Yên bác sĩ của bệnh viện Quốc Tế.
Còn đây là Đông Phương Nhạc tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương ở Mỹ.
Đông tổng muốn gặp em nên anh đưa em lên đây.”
“À chào Đông tổng, không biết Đông tổng muốn gặp tôi có chuyện gì không?”
Đông Phương Nhạc nhìn cô từ đầu đến chân rồi nở nụ cười hiền từ nói.
“Cũng không có gì, tôi có thể làm phiền hỏi cô một vài câu không?”
“Ông cứ hỏi đi ạ.”
“Bác sĩ Lạc là người ở đây sao?”
“Đúng vậy, tôi là người của thành phố này.”
“Vậy mẹ cô thì sao? Bà ấy cũng là người ở đây à?”
“Việc này tôi cũng không rõ, nhưng từ khi tôi hiểu chuyện thì gia đình chúng tôi đã sống ở đây rồi.
Không biết Đông tổng hỏi vấn đề này để làm gì?”
Đông Phương Nhạc chầm chậm tháo chiếc kính cận xuống, đôi mắt với những vết chân chim hiện rõ trên gương mặt già nua theo năm tháng.
Ông trầm giọng.
“Không nói giấu gì cô tôi có một người em gái.
Cũng vì kẻ gian hãm hại nên em ấy hiểu lầm gia đình mà bỏ nhà ra đi đến nay đã hai mươi mấy năm.
Gia đình chúng tôi cũng đã tìm kiếm suốt mấy năm qua nhưng không chút tin tức gì.
Hôm nay nhìn thấy cô Lạc đây tôi vô cùng bất ngờ, diện mạo của cô rất giống với em gái thất lạc của tôi.
Cho nên tôi muốn tìm hiểu về mẹ của cô, tôi…”
Lạc Tử Yên ánh mắt trầm tỉnh nhìn Đông Phương Nhạc nói.
“Tôi hiểu cảm giác của Đông tổng khi thấy có người giống với người thân thất lạc của mình.
Nhưng tôi nghe mẹ tôi kể lại mẹ tôi không có người thân cũng không có họ hàng, ngoài ba mẹ ra thì còn có cậu là anh kết nghĩa của mẹ là người thân.
Không còn ai thân thuộc cả.”
“Vậy mẹ cô tên là gì? Tôi có thể gặp bà ấy một lần không?”
“Mẹ tôi tên Lâm Nhạc Lam, nhưng bà ấy đã mất cách đây mười mấy năm rồi ạ.”
Đông Phương Nhạc khá bàng hoàng trước thông tin mình vừa nghe được.
Cùng một tên nhưng lại khác họ, vã lại đã mất mười mấy năm, có khi nào thật sự là Nhạc Lam không? Không thể nào, em ấy tuổi đời vẫn còn trẻ như thế sao có thể chết chứ! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, không phải là Nhạc Lam đâu.
Đông Phương Nhạc tự trấn an lòng mình rồi lại nhìn Tử Yên nói.
“Xin lỗi đã khơi gợi lại chuyện không vui của cô.”
“Không sao, nếu không còn gì nữa tôi xin phép trở về chỗ làm việc.”
“Được.”
Đợi Tử Yên ra khỏi phòng, Lục Cảnh Thần nhìn về phía Đông Phương Nhạc lên tiếng hỏi.
“Đông tổng có manh mối gì trong cuộc nói chuyện vừa rồi không?”
Đông Phương Nhạc nhẹ lắc đầu, thông tin quá mơ hồ.
Vã lại người cũng đã không còn, biết tìm ai xác minh thân phận của cô gái đó đây!
“Cô gái này rất giống với Nhạc Lam, cứ như hai giọt nước vậy.
Tuy rất mơ hồ nhưng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
“Tôi sẽ giúp ông.”
“Vậy cảm ơn chủ tịch trước, trăm sự nhờ cậu.”.