Vừa nói dứt lời Lạc Tử Yên lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, nhưng Mã Thiếu Thiên không để cô đi dễ dàng như vậy. Nhìn ly nước cam uống mất một nửa hắn ta không khỏi vui mừng, nên việc để cô đi trước khi thuốc có tác dụng thì chẳng phải phí công sao! Hắn ta vẫn bình thản lên tiếng hỏi.
“Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Thấy Lạc Tử Yên khựng lại lắng nghe hắn nói, hắn ta chầm chậm rời khỏi ghế tiến về phía cô nói.
“Tuy tôi không đến nỗi là thiếu gia bật nhất của thành phố này như Trình Hữu Thanh, càng không thể so như một thái tử bật nhất như Lục Cảnh Thần. Thì tôi cũng là một người xuất chúng từ thân thế đến ngoại hình, vậy vì sao cô lại không chấp nhận tôi? Người mà cô thích đó hắn có gì hơn tôi chứ!”
Lạc Tử Yên quay mặt lại đối diện với Mã Thiếu Thiên. Nhìn gương mặt mà hắn tự cho là xuất chúng từ thân thế đến ngoại hình khiến cô cảm thấy buồn nôn. Hình như hắn ta chưa từng soi gương thì phải, giao diện thế này cũng muốn so với Lục Cảnh Thần sao?
“Mã thiếu gia dường như anh quá chú trọng vẻ bề ngoài và gia thế rồi. Bản thân tôi không thiếu những thứ mà anh vừa nói, tôi chỉ cần một tấm chân tình, một tình yêu nguyên vẹn không bị pha lẫn bởi bạc tiền. Và người mà tôi chọn anh không thể nào so sánh được đâu.”
…****************…
Lục Cảnh Thần ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần nghe Lưu Vũ báo cáo về việc anh đang điều tra.
“Đúng như chủ tịch dự đoán, mẹ của Lạc tiểu thư sau khi kết nghĩa anh em với Lâm Ngạn Tổ mới đổi sang họ Lâm theo anh trai kết nghĩa. Nhưng tên họ thật sự thì vẫn chưa tra ra được. Theo nguồn tin mật tra được, Lạc Quân Minh chỉ là chồng hờ trên danh nghĩa với bà ấy, toàn bộ cổ phần trước đây của bà ấy hiện tại đã chuyển nhượng cho Lạc tiểu thư từ mười bảy năm về trước. Nhưng do cô chưa đủ tuổi nên Lạc Quân Minh tạm thời làm người dám hộ cho cô ấy đến năm mười tám tuổi. Nhung không hiểu sao đến giờ Lạc Quân Minh vẫn nắm giữ vị trí chủ tịch của Lạc thị đến giờ mặc dù không có chút công lao hay cổ phần nào.”
Lục Cảnh Thần mở mắt ra nhíu đôi hàng lông mày suy nghĩ rồi lại ngước lên nhìn Lưu Vũ hỏi.
“Nói như vậy Lạc Quân Minh không phải là cha ruột của Lạc Tử Yên. Thảo nào ông ta lại đối xử tàn nhẫn với Tử Yên như vậy. Nhưng nếu không phải cha ruột thì sao cô ấy lại giao quyền điều hành công ty cho Lạc Quân Minh?”
“Tôi e… Lạc tiểu thư không biết điều này.”
Không biết sao? Nói vậy Lạc Quân Minh đã âm thầm che dấu sự thật để hòng lợi dụng chiếm đoạt tài sản khi mẹ cô qua đời rồi. Và thân thế mẹ ruột của Tử Yên chỉ duy nhất một mình Lạc Quân Minh biết sao!
Xe vẫn chầm chậm lướt trên đường. Lưu Vũ vô tình nhìn sang đường phát hiện xe của Tử Yên đỗ bên ngoài một nhà hàng khách sạn lớn, cậu ta nhìn lại Lục Tử Khâm nói.
“Chủ tịch, hình như là xe của Lạc tiểu thư.”
Ánh mắt Lục Cảnh Thần lập tức nhìn sang. Đúng là xe của cô rồi, nhưng trước giờ đâu thấy cô ấy đến ăn uống ở những nơi xa xỉ thế này.
“Qua bên đó đi.”
“Vâng chủ tịch.”
Lục Cảnh Thần ngồi trong xe lấy điện thoại gọi cho Tử Yên, đầu dây bên kia đổ chuông khá lâu nhưng không ai nhấc máy. Lục Cảnh Thần nhíu mày nhìn màn hình điện thoại khẽ thắc mắc.
“Sao lại không nghe máy nhỉ!”
Ở bên trong căn phòng, Lạc Tử Yên cảm giác trong người cô là lạ. Một cảm giác rạo rực bức rức lẫn nóng rang cả cơ thể. Đôi mắt không còn nhìn rõ mà có chút choáng váng khiến cô không đứng vững mà ngã vào tường. Một dự cảm không lành cô nhìn về phía cốc nước cam mình vừa uống, chẳng lẽ…
Ánh mắt Lạc Tử Yên nhìn về phía Mã Thiếu Thiên, hắn ta nhếch môi nở nụ cười ma mãnh hỏi.
“Lạc tiểu thư sao vậy? Không khỏe sao? Vậy để tôi giúp cô tìm chỗ nghỉ ngơi nhé!”
“Không cần, anh tốt nhất tránh ra đừng chạm vào tôi.”
Cô vội vã mở túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Lục Cảnh Thần, vì cô biết giờ này chỉ duy nhất một mình anh mới có thể cứu được cô. Nhưng Mã Thiếu Thiên đã nhanh chóng giật lấy điện thoại của cô, cùng lúc đó Lục Cảnh Thần đang gọi đến. Hắn ta giơ màn hình điện thoại về phía cô, hai chữ Cảnh Thần hiện lên trên màn hình điện thoại, Mã Thiếu Thiên nhìn cô cười nói.
“Bạn trai cô sao? Anh ta có gì tốt hơn tôi? Trò lạc mềm buộc chặt này chơi bấy nhiêu đó đã đủ rồi, tôi không kiên nhẫn nữa đâu.”
Tắt điện thoại hắn ta ném lên bàn rồi bước đến ôm lấy Lạc Tử Yên bế cô đi. Mặc cho cô vùng vẫy la hét hắn ta vẫn không có ý định bỏ cô xuống cho đến khi cánh cửa phòng ở khách sạn mở ra. Hắn ném cô xuống giường nhanh chóng cởi từng lớp áo trên người mình rồi cười thích thú tiến về phía cô.
“Hôm nay cô sẽ thuộc về Mã Thiếu Thiên tôi. Đó là may mắn mà cả đời cô vì đã được tôi chạm vào.”
“Khốn nạn, anh đừng hòng động vào người tôi. Tôi liều mạng với anh đấy!”
“Liều mạng thế nào, e là chút nữa cô sẽ liều mạng vang xin tôi chạm vào cô thì đúng hơn.”