Đôi mắt biết diễn đang ngấn nước của Lâm Ngạn Tử đã thành công làm xiêu lòng Trình Hữu Thanh. Anh không từ chối cũng chẳng đồng ý giúp cô, nhưng cũng không ném cô xuống đường hay gọi đám vệ sĩ kia đến như lần trước mà chỉ im lặng lái xe đi. Lâm Ngạn Tử thầm nghĩ trong lòng, tên mặt trắng này rốt cuộc đang nghĩ gì mà cứ im lặng thế nhỉ! Giúp thì nói là giúp, không giúp thì nói là không giúp. Im lặng là sao?
“Vậy giờ cô định đi đâu?”
“Hả, à anh cứ thả tôi xuống ở ngã tư trước mặt là được.”
“Chân cô như thế cô đi đứng kiểu gì khi tôi bỏ cô lại đó?”
Lâm Ngạn Tử nhìn lại đôi chân trần đang rớm máu của mình, bây giờ cô mới cảm giác đau khi nghe hỏi đến. Từ ngã tư đó đến nhà Tử Yên khá xa, trong người mình lại không mang theo tiền, điện thoại cũng không, làm sao bắt xe đến nhà cậu ấy đây?
Mãi suy nghĩ đến khi cô chú ý đến đường đi thì phát hiện anh đã chạy khỏi ngã tư từ lúc nào. Anh đang đi đâu vậy? Lâm Ngạn Tử hoảng hốt quay sang nhìn anh hỏi.
“Anh …anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
“Cô nghĩ cô sẽ đi được với đôi chân xưng vù rớm máu kia mà không cần xử lý à?”
“Nhưng chính xác là anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Yên tâm, tôi không bán cô đi đâu mà sợ. Vã lại tôi cũng chẳng phải hạng tiểu nhân thừa nước đục thả câu đâu.”
Lâm Ngạn Tử nhìn anh thầm mắng trong lòng. Anh không tiểu nhân thì thế gian này chắc đã hết kẻ xấu rồi. Lần trước trốn nhờ xe thôi cũng không cho, còn gọi cả đám vệ sĩ đến bắt người. Như thế có được gọi là quân tử không?
Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng. Lâm Ngạn Tử đưa mắt ngạc nhiên nhìn vào bên trong rồi lại nhìn sang Trình Hữu Thanh hỏi.
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
“Khi không anh đưa tôi về nhà anh làm gì?”
“Cô có biết bây giờ là mấy giờ không? Lang thang bên ngoài vào giờ này cô nghĩ mình sẽ an toàn cho đến sáng mai à.”
“Nhưng…”
“Xuống xe đi! Cô yên tâm, tôi ở một mình nên sẽ không ai dị nghị khó coi ở đây đâu.”
Anh ở một mình tôi mới sợ đấy đại ca. Nhở đâu anh giở trò với tôi thì tôi biết kêu ai chứ! Nhưng anh ta nói cũng đúng, nữa đêm nữa hôm thế này lang thang bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Nhưng cũng đâu thể nói ở lại nhà anh ta an toàn! Phải làm sao đây?
Trình Hữu Thanh xuống xe đứng chờ khá lâu vẫn chẳng thấy cô có động tĩnh gì. Không kiên nhẫn anh bước đến mở cửa xe ra cất giọng khó chịu hỏi.
“Cô có xuống không thì bảo?”
Lâm Ngạn Tử nghe anh hỏi thì giật mình, gượng ép chầm chậm tháo dây an toàn. Quên mất chân mình bị đau cô đặt chân xuống đứng dậy, cơn đau ập tới làm cô không đứng vững mà ngã xuống. Trình Hữu Thanh khẽ thở ra một tiếng rồi cúi xuống bế thốc cô lên đi vào bên trong. Lâm Ngạn Tử ngạc nhiên đến há hốc mồm chẳng nói nên lời, chỉ biết bám chặt vào cổ anh để khỏi ngã.
Trong đầu Lâm Ngạn Tử miên man nhớ đến những tác phẩm tiểu thuyết của mình, hình ảnh này thật giống với hình tượng bá đạo của các vị tổng tài trong tác phẩm ngôn tình của cô ghê. Nhưng cô đâu phải nữ chính, cũng không phải đang trong truyện ngôn tình. Thực tế sẽ không thể nào đẹp như tiểu thuyết được, không được suy nghĩ mơ mộng đâu Ngạn Tử ngốc.
Đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, anh vừa bước vào bên trong vừa nói.
“Ngồi yên đấy!”
Lấy hộp thuốc cứu thương ra, kéo chăn cô đặt lên chân mình kiểm tra. Xoay xoay bàn chân của cô anh bất ngờ kéo mạnh làm Lâm Ngạn Tử đau đớn kêu lên thành tiếng.
“Aaa đau, này anh không thể nhẹ tay hơn được sao?”
“Nhẹ tay thì sẽ hết đau được à?”
Nghe anh nói thế Lâm Ngạn Tử thử xoay xoay cổ chân mình, quả thật đã đỡ đau hơn rất nhiều. Một lần nữa anh lại nắm lấy chân cô đặt lên chân mình, Lâm Ngạn Tử hoảng hốt rụt chân lại nhưng đã bị anh giữ lấy. Cô hỏi.
“Anh lại muốn làm gì?”
“Không muốn bị đau nữa thì ngồi yên đi.”
Trình Hữu Thanh kéo chân cô đến gần hơn, cẩn thận kiểm tra rồi xử lý vết thương cho cô. Vừa thoa thuốc anh vừa thổi nhẹ vào vết thương để cô bớt đi cảm giác đau, khoảnh khắc này cũng đã làm Lâm Ngạn Tử có chút rung động. Càng nhìn kỹ thì anh ta quả thật là quá đẹp trai rồi. Cô cứ thế u mê nhìn anh rồi lại nhẹ cười ngây ngốc. Trình Hữu Thanh xử lý vết thương cho cô xong ngước lên nói.
“Xong rồi, thoa thuốc…”
Nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình say đắm, Trình Hữu Thanh khẽ hằn giọng như nhắc nhở cô. Nhưng Lâm Ngạn Tử vẫn thế như không nghe thấy gì, Trình Hữu Thanh với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho cô, Lâm Ngạn Tử chưa hiểu ý anh là gì thì anh đã lên tiếng.
“Lau nước miếng của cô đi kìa, sắp tràn rồi đấy!”
Lâm Ngạn Tử cứ ngỡ anh nói thật, cô cũng vội cầm lấy khăn giấy lau vội, Trình Hữu Thanh thấy cô dễ bị gạt như thế thì vô cùng thích thú nhẹ cong môi cười bỏ đi. Lúc này cô mới biết mình bị lừa, cảm thấy vô cùng mất mặt cô đưa tay che mặt thầm mắng.
“Ngạn Tử ơi Ngạn Tử mất mặt quá đi mất.”