Tại nhà riêng của Lục Cảnh Thần. Đứng trước tủ quần áo anh trầm ngâm suy nghĩ, hôm nay có mặt toàn bộ giới kinh doanh trong thành phố, Lạc Tử Yên chắc chắn sẽ có mặt. Không biết cô ấy mặc trang phục gì nhỉ! Bàn tay anh lướt qua từng chiếc áo rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi màu đen, phong cách của cô ấy không thích lòe loẹt, chắc chắn sẽ chọn trang phục không quá chói mắt. Suy nghĩ trong đầu làm anh chọn trang phục màu đen huyền cũng cà vạt màu đỏ sậm, mẫu thiết kế riêng này làm anh thêm phần lịch lãm và điển trai hơn. Đứng nhìn mình trước gương anh lại thầm nghĩ, sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta chứ! Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lý Thiên Kỳ mở cửa thò đầu vào lên tiếng hỏi.
“Cậu út, cậu định đi đâu mà chọn trang phục lâu thế? Trước nay cháu có thấy cậu như thế bao giờ đâu?”
“Trẻ con, hỏi chuyện người lớn làm gì?”
“Cháu đã hai mươi hai tuổi rồi. Sắp tốt nghiệp đại học rồi, trẻ con chỗ nào chứ!”
Không biết trong đầu đang nghĩ gì, Lục Cảnh Thần lại nhìn cô cháu gái mình từ đầu đến chân rồi lại lên tiếng hỏi.
“Thế người lớn có muốn đi cùng không?”
Lý Thiên Kỳ nhìn cậu mình một cách ngạc nhiên hỏi.
“Cậu cho cháu đi cùng sao? Cháu không nghe lầm chứ?”
“Không đi thì thôi đừng hỏi nhiều.”
“Đi đi đi, đương nhiên là phải đi chứ! Cậu út đã mời sao cháu lại từ chối.”
…****************…
Tại bữa tiệc Lâm thị. Dù không muốn nhưng Lâm Ngạn Tử vẫn đến, cô biết nếu đến đó chắc chắn ba mình sẽ bắt cô về nhà, nhưng trốn tránh cũng không phải là cách. Lần này cô quyết tâm thuyết phục ba mình để cô bên cạnh giúp đỡ Tử Yên trong thời gian này, rồi sau này ba cô muốn thế nào cô cũng đồng ý.
Vừa bước vào khuôn viên sảnh tiệc, Lâm Ngạn Tử đã bước đến trình diện ba mình trước tiên. Nhìn thấy cô tự động xuất hiện trước mặt mình, dù rất vui nhưng ông vẫn tỏ ra lạnh lùng nói.
“Chịu về rồi sao? Con có giỏi sau không đi luôn đi!”
“Ba, con trốn nhà là vì lo lắng cho Tử Yên. Ba đừng giận nữa được không?”
Lạc Tử Yên thấy thế cũng bước đến trước mặt ông nói đỡ cho Ngạn Tử.
“Cậu, Ngạn Tử mấy ngày qua đều ở chỗ cháu, giúp cháu giải quyết công việc ở Lạc thị. Cậu có thể nể mặt cháu mà đừng giận cậu ấy nữa được không?”
“Nó biết lo việc kinh doanh từ khi nào mà cậu không biết vậy? Chẳng phải nó chỉ biết viết lách luyên thuyên những thứ không có thật sao?”
“Ba, người ta là tác giả nổi tiếng. Cái gì mà viết lách luyên thuyên chứ! Con có bằng đại học quản trị kinh doanh loại giỏi đấy! Sao lại không biết việc kinh doanh được chứ!”
“Cậu, cháu có chuyện muốn nhờ cậu.”
“Cái gì mà nhờ vả chứ. Cháu nói câu này xa lạ quá đấy!”
“Cháu muốn xin cậu cho Ngạn Tử bên cạnh cháu thêm thời gian nữa để giúp cháu trong việc kinh doanh. Cháu chân ướt chân ráo chưa hiểu gì, nếu giờ cậu lại bắt cậu ấy về thì cháu không biết nên làm sao cả.”
Lâm Ngạn Tổ bước đến gần Tử Yên đưa tay đặt lên vai cô vỗ nhẹ nói.
“Chuyện gia đình cháu cậu cũng vừa biết thông qua báo chí. Thật ra cậu biết Lạc Quân Minh không phải ba ruột của cháu từ lâu, nhưng sợ nói ra lại làm cháu đau lòng nên cậu không nhắc đến. Không ngờ hắn ta lại tệ đến như vậy. Cháu yên tâm, cậu sẽ cho người đến để giúp cháu trong thời gian này, nhưng Ngạn Tử thì không được.”
“Ba, sao lại đưa người khác mà không phải con chứ! Ba như thế là coi thường con gái mình đấy!”
“Con chỉ giỏi gây họa, con có thể giúp gì được cho Tử Yên hả? Nhìn xem thời gian qua con đã làm gì đáng để ba tin tưởng rằng con sẽ giúp được cho Tử Yên nào.”
“Cậu, lòng tốt của cậu cháu xin ghi nhận. Nhưng cháu vẫn muốn Ngạn Tử bên cạnh cháu hơn. Nếu như có vấn đề khó giải quyết cháu sẽ liên lạc nhờ cậu, được không ạ?”
Nhìn thái độ thành khẩn của Tử Yên làm Lâm Ngạn Tử có chút khó xử. Nhưng cuối cùng ông vẫn đành mềm lòng. Nhẹ thở ra một tiếng rồi nhìn cả hai cô gái ông nói.
“Thôi được, nhưng nếu có việc gì khó khăn phải nói với cậu một tiếng biết không?”
Lạc Tử Yên và Lâm Ngạn Tử mừng rỡ ôm chầm lấy nhau rồi nhìn ông nói.
“Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn ba.”
“Con đừng vội mừng, trong thời gian này con cũng nên trao dồi kinh nghiệm, sau này Lâm thị vẫn còn phải trông cậy vào con đấy!”
Lâm Ngạn Tử vẻ mặt miễn cưỡng nhỉ ông nói.
“Con biết rồi.”
“À đúng rồi, con còn nhớ bác Tống của Tống thị không? Hôm nay bác ấy cũng đưa con trai đến đây, con cũng nên gặp mặt trò chuyện với cậu ấy. Ba thấy tính tình của cậu ấy rất tốt, nếu hai đứa hợp nhau ba và bác ấy sẽ tính chuyện hôn nhân cho hai đứa.”
“Cái gì? Ý bà là đang muốn mai mối gả con đi sao? Con không đồng ý đâu.”
Lâm Ngạn Tử phản ứng khá mạnh khi nghe ba mình nhắc đến vấn đề này. Trước nay cô là một người thích tự do, đùng một cái bảo cô xem mắt lấy chồng. Không đời nào cô đồng ý đâu. Nhưng Lâm Ngạn Tổ nhìn cô kiên quyết nói.
“Con còn chưa gặp người ta chưa gì đã lên tiếng từ chối. Với tính khí của con chưa chắc gì người ta đã thích đấy! Nói tóm lại lát nữa còn nên cư xử cho đúng mực, nếu không đừng trách ba lại giam con lại đấy!”
Lâm Ngạn Tổ nói xong liền quay lưng đi. Lâm Ngạn Tử kêu trời không thấu, tâm tình không vui cô quay sang Tử Yên nói.
“Biết thế mình trốn luôn cho rồi.”
“Đừng bi oan thế, biết đâu anh ta là một người tốt cậu gặp sẽ thích thì sao?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.”