Lạc Tử Yên chỉ kịp thều thào được câu cầu cứu rồi lại khụy xuống. Trần Nhật Nam vội đỡ lấy cô, nhìn người con gái trong vòng tay mình ông bất giác gọi.
“Nhạc Lam…”
Không đúng, đã hai mươi mấy năm trôi qua Nhạc Lam không thể nào giữ được sự trẻ trung này được. Cô gái này sao lại giống Nhạc Lam như vậy chứ!
Vệ sĩ trong phòng cũng kịp lúc đuổi tới, nhìn thấy Trần Nhật Nam ôm cô trong lòng hai người vội cúi đầu nói.
“Trần tổng là chúng tôi sơ xuất.”
“Cô gái mà Đông Phương Nhạc nói tới là cô gái này sao?”
“Đúng vậy thưa Trần tổng.”
Nghe câu xác nhận của vệ sĩ, Trần Nhật Nam nhìn người con gái trong lòng không khỏi kinh ngạc. Vội bế cô trở lại phòng bệnh kiểm tra sức khỏe cho cô, Lạc Tử Yên vẫn không biết ông là người tốt hay người xấu, cô vội nắm lấy tay ông nói lời vang xin.
“Chú làm ơn cứu tôi, họ muốn giết đứa con trong bụng tôi. Xin chú …”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để ai động đến cô đâu.”
Đặt ống nghe kiểm tra sức khỏe cho cô, Trần Nhật Nam thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy nữa mảnh ngọc bội của Lạc Tử Yên mang trên cổ, ông nhìn cô nhíu chặt đôi hàng lông mày trầm giọng hỏi.
“Sợi dây chuyền này từ đâu cô có?”
“Là… của mẹ tôi.”
Nghe câu này, Trần Nhật Nam nắm chặt lấy hai vai cô gấp gáp hỏi.
“Mẹ cô là ai? Có phải là Nhạc Lam không?”
“Chú… chú làm tôi đau.”
Nghe Tử Yên kêu đau ông vội nới lõng tay nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi. Lạc Tử Yên nhìn ông nhẹ gật đầu nói.
“Đúng thế, Mẹ tôi là Nhạc Lam, chú biết mẹ tôi sao?”
Nghe câu xác nhận của Tử Yên, Trần Nhật Nam khóe mắt hoe đỏ. Đây là đứa con mà ông dài công tìm kiếm suốt hai mươi mấy năm qua sao? Con bé giống Nhạc Lam như đúc, đúng là ông trời không phụ lòng người mà. Nước mắt như trực trào ông nhìn Tử Yên nhẹ giọng.
“Mẹ con, mẹ con bây giờ ở đâu? Bà ấy có khỏe không?”
“Mẹ tôi mất rồi.”
“Mất rồi! Sao lại mất?”
“Mẹ tôi bệnh nặng mất lúc tôi vừa lên tám. Chú còn chưa trả lời tôi, chú biết mẹ tôi sao?”
Cổ họng ông nghẹn lại khi nghe tin Nhạc Lam không còn nữa, bà đã ra đi hai mươi mấy năm mà ông không hề hay biết, chẳng những thế còn bỏ lại đứa con khờ dại một mình suốt hai mươi mấy năm. Con gái ông đã chịu thiệt thòi ngần ấy năm mà ông không hay biết gì cả. Ông đúng là một người cha tệ bạc mà.
“Con tên là gì?”
“Lạc Tử Yên.”
“Tử Yên, chú…, con cứ yên tâm ở lại đây, đây đều là người của chú. Chú nhất định sẽ không để bất kỳ ai động đến con dù chỉ một sợi tóc. Còn việc chú là gì với mẹ con thì đợi con khỏe hơn một chút chú sẽ nói với con.”
Trần Nhật Nam nói xong quay trở ra khỏi phòng, gương mặt vẫn lạnh lùng ông nhìn hai vệ sĩ nói.
“Người đưa bắt Tử Yên đến đây đâu rồi?”
“Bà ấy vừa ra ngoài, có người của chúng tôi theo sát sẽ không có vấn đề gì.”
“Không được để người đó phát hiện ra sơ hở nào. Còn nữa, bảo vệ tốt cho con bé không được để xảy ra sơ xuất gì. Nếu không cẩn thận cái mạng của mình.”
“Vâng, Trần tổng.”
Trần Nhật Nam nói xong liền lấy chiếc khẩu trang đeo lên che đi gương mặt mình. Ông vừa lướt qua thì Tần Tuyết cũng vừa trở lại, nhìn thấy bóng lưng vừa rời đi bà ta có chút thắc mắc bước đến hỏi vệ sĩ ở cửa.
“Có ai vừa đến đây sao?”
“Là bác sĩ đó cô chủ gọi đến.”
“Con bé này sao làm gì cũng không bàn trước với tôi tiếng nào vậy chứ! Cô ta thế nào rồi?”
“Đã tỉnh rồi nhưng phụ nhân yên tâm, có chúng tôi ở đây thì cô ấy không thoát được đâu.”
“Để tôi vào xem cô ta một chút.”
Hai vệ sĩ nhìn nhau như hỏi ý rồi cũng tránh ra để bà bước vào. Một người lẵng lặng bước theo bà ta giám sát vì sợ bà sẽ làm tổn thương Tử Yên. Vừa nhìn thấy Tần Tuyết bước vào, Lạc Tử Yên sợ hãi bật dậy lùi lại về phía sau theo phản xạ. Nhìn thấy cô như thế bà ta cảm thấy thích thú nói.
“Mày biết sợ rồi sao? Chẳng phải trước đây mày vẫn vênh mặt lên với tao sao? Không biết lượng sức, mày và con mẹ chết yểu của mày ngu ngốc y chang nhau mà cứ nghĩ mình thông minh. Đến cuối cùng rồi thì cũng thất bại dưới tay tao cả thôi.”
“Bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng bà không được sĩ nhục mẹ tôi!”
“Bênh vực bà ta sao? Đúng là mẹ con tình thâm không sao so sánh được nhỉ! Tao cũng không ngại nói cho mày biết, lúc đầu tao chỉ định hủy đi đứa nghiệt chủng trong bụng mày thôi, nhưng thiết nghĩ nếu mày còn sống thì vị trí mà con gái tao ngồi mãi mãi sẽ không vững, thế nên… mày hiểu tạo đang muốn nói gì nhỉ!”
Tần Tuyết vừa nói vừa đưa tay lên cổ mình kéo qua như muốn ám chỉ rằng sẽ không để cô sống sót. Lạc Tử Yên không hiểu ý bà ta đang nói là gì, vị trí của con bà ta thì liên quan gì đến cô. Bà ta đang ám chỉ điều gì chứ!
“Vị trí của con bà thì liên quan gì đến tôi? Tại sao các người lúc nào cũng muốn dồn tôi vào được chết như vậy chứ? Tôi đã làm gì có lỗi với các người sao?”
“Mày từ lúc sinh ra đã là một tội lỗi. Tất cả cũng tại người mẹ đáng kính của mày đã cướp hết những thứ tốt đẹp của tạo. Nếu như năm đó bà ta không xuất hiện thì Trần Nhật Nam đã là của tao rồi, cũng vì sự xuất hiện của bà ta làm tiêu tan hết tất cả công sức của tao dài công tính toán. Mày nói xem không đổ tất cả tội lỗi lên đầu mẹ con mày thì đổ cho ai hả?”
Nghe những lời nói điên cuồng của bà ta, Lạc Tử Yên càng không hiểu bà ta đang nói gì. Trần Nhật Nam là ai? Mẹ và người đàn ông kia có quan hệ gì? Vì sao bà ta lại như phát điên khi nhắc đến chuyện đó như vậy chứ!
“Bà đang nói điên loạn gì thế? Tôi không hiểu bà đang nói gì cả.”
“Mày không hiểu cũng đúng thôi. Dù sao mạng sống của mày bây giờ đã nằm trong tay tao, tao cũng không hẹp hòi gì mà không nói cho mày biết một chuyện. Mày có biết vì sao mẹ mày chết không? Là tao, là tao đã làm đấy.”
“Bà vừa nói gì?”