Lục Cảnh Thần lại đến làm khách nhà Đông Phương gia vì Lạc Tử Yên. Chỉ mới một ngày không gặp anh đã cảm thấy nhớ cô đến không sai chịu được, không biết ông bố vợ khó ở có mặt ở đây không? Mà nghĩ cũng lạ, anh thật lòng yêu cô thì sợ gì ông bố vợ làm khó chứ! Trước giờ có chuyện gì có thể làm khó anh đâu!
Đông Phương phụ nhân bước xuống phòng khách với nụ cười thân thiện trên môi, Lục Cảnh Thần thấy bà cũng vội đứng lên chào hỏi theo phép lịch sự.
“Đông Phương phu nhân.”
“Lục thiếu ngồi đi, cậu đến có chuyện gì sao?”
“Tôi đến thăm Tử Yên, không biết cô ấy thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
“Con bé không nói với cậu sao? Nhật Nam đưa con bé về Trần gia rồi.”
“Cô ấy về Trần gia rồi sao?”
“Đúng thế, sức khỏe con bé vẫn chưa ổn lắm, Nhật Nam muốn đưa con bé về nhà để tiện chăm sóc. Để tôi đưa địa chỉ cho cậu.”
“Cảm ơn Đông Phương phu nhân.”
Lục Cảnh Thần nhận địa chỉ trong tay định rời đi, nhưng Đông Phương phu nhân đã giữ cậu lại nói.
“Lục thiếu, tôi biết cậu rất yêu Tử Yên. Nhưng Nhật Nam cũng rất yêu thương con gái mình. Hai mươi mấy năm chưa từng gặp được mặt con, nay vừa nhận lại con cũng nhận được tin con gái sắp lấy chồng, tâm trạng này chắc cậu không biết nhưng tôi hy vọng cậu hiệu cho ông ấy. Tất cả vì không muốn mất con gái lần nữa mà thôi. Cậu đừng quá nôn nóng hay mang Tử Yên đi, cậu càng nôn nóng Nhật Nam lại càng giữ chặt Tử Yên hơn thôi. Hãy để ông ấy thấy được sự chân thành của cậu, tôi tin ngày hai đứa bên nhau không còn xa nữa.”
“Cảm ơn Đông Phương phu nhân.”
“Không cần cảm ơn mãi thế, sắp thành người một nhà rồi còn gì. Mau đi tìm Tử Yên đi!”
Lục Cảnh Thần gật đầu rời đi. Đông Phương phu nhân nhìn theo anh thắc mắc nói.
“Bố vợ với con rể này tính tình giống nhau thế này sao không hợp nhau nhỉ! Nhìn cậu ấy khó khăn theo đuổi Tử Yên như vậy, lại nhớ đến Nhật Nam và Nhạc Lam trước đây. Hy vọng Nhật Nam không để hai đứa trẻ đi theo lối mòn đau khổ của hai người.”
Lạc Tử Yên ngồi ngoài vườn hoa hít không khí trong lành buổi sáng. Nơi đây thật yên bình, lâu rồi cô chưa cảm nhận sự yên bình như thế này. Nhưng từ hôm mọi rắc rối qua đi, cô cũng không thấy Cảnh Thần đâu? Chẳng lẽ anh ấy bận lắm sao?
Nhưng cô nào biết Trần Nhật Nam đã cấm cửa Cảnh Thần từ hôm ở Đông Phương gia đến nay. Đơn giản vì ông sợ anh sẽ cướp mất đứa con gái bảo bối duy nhất của mình vừa tìm lại, hai mươi mấy năm xa cách đối với ông đã quá đủ rồi, ông giờ chỉ muốn giữ cô bên cạnh để bù đắp cho cô những thứ tốt đẹp nhất mà thôi.
Nhìn thấy con gái đang ngồi thẫn thờ trong vườn, ông chậm rãi bước đến gần lên tiếng hỏi.
“Con sao vậy, sao lại như người mất hồn thế kia?”
“Ba, không có gì đâu ạ. Chỉ là nghĩ đến những chuyện đã qua thôi.”
“Chuyện đã qua không vui con còn nghĩ đến làm gì, từ nay chỉ được nghỉ đến những chuyện vui thôi biết không? Kẻo cháu ngoại của ba ra đời lại mang theo nỗi buồn của con lên mặt thì làm sao.”
Nghe Trần Nhật Nam nói Lạc Tử Yên đang không vui trong lòng nhưng vẫn phì cười. Không ngờ ba cũng tin vào những chuyện này. Nhưng vui sao nổi khi hai ngày rồi cô không thấy Cảnh Thần đâu, điện thoại của cô đã bị mất sau vụ bắt cóc rồi, làm sao liên lạc cho anh chứ!
“Con lại nghĩ về thằng nhóc họ Lục kia sao?”
“Ba, cái gì là thằng nhóc họ Lục chứ! Anh ấy hiện tại đã là chồng hợp pháp của con gái ba, là con rể của ba rồi. Chỉ còn thiếu lễ kết hôn thôi.”
“Ba có nói sẽ gả con cho nó sao? Ai nhận nó là con rể chứ!”
“Ba, ba là đang có thành kiến với anh ấy sao? Anh ấy có điểm nào không tốt mà ba không vừa lòng vậy?”
“Ba…”
Chưa kịp nói những gì mình nghĩ, Trần Nhật Nam thấy người hầu bước đến nên ngừng lại.
“Ông chủ, có khách đến tìm đại tiểu thư ạ.”
“Tìm Tử Yên? Con bé vừa về đây thì có quen biết ai mà tìm chứ? Cô có nhầm không?”
“Dạ không ạ, người đó nói là muốn gặp đại tiểu thư. Cậu ấy nói tên Lục Cảnh Thần ạ.”
Nghe ba từ Lục Cảnh Thần, Lạc Tử Yên mừng rỡ đứng bật dậy định chạy ra cửa gặp anh. Nhưng Trần Nhật Nam đã vội giữ cô lại nói.
“Con đang mang thai chạy đi đâu thế. Này, cô ra bảo cậu ta về đi, đại tiểu thư đang nghĩ ngơi. Không tiếp khách.”
“Ba! Sao ba lại đuổi anh ấy về?”
“Tại ba không thích thì ba không cho gặp, không có lý do tại sao cả.”
“Sao ba lại vô lý như vậy chứ! Anh ấy là chồng con, là cha của cháu ngoại ba đấy! Ba như thế này là đang chia rẽ uyên ương ba biết không?”
“Ba… Con nghĩ sao cũng được, nhưng ba không muốn con gặp cậu ta.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ta… Con nghĩ xem, cha con ta vừa mới nhận lại nhau, cậu ta cứ lăm le muốn cướp con khỏi ba. Nếu như con là ba con có vừa mắt cậu ta nổi không?”
Nghe những lời lý giải của bà mình, Lạc Tử Yên cũng không biết nên nói thế nào với ông. Ai lại nghĩ con rể cưới con mình là cướp đi bao giờ chứ! Bên ngoài có tiếng ồn ào khiến Lạc Tử Yên chú ý.
“Ông ơi không thể vào đâu ạ.”
Nhìn thấy người bước vào là Lục lão gia và Cảnh Thần thì cô vô cùng mừng rỡ. Lục lão gia bước đến trước mặt Trần Nhật Nam nói.
“Nếu như là tôi thì tôi cũng không vừa mắt. Nhưng anh quên mất một điều, bọn trẻ quá vừa mắt nhau, vì hạnh phúc của con chúng ta không vừa cũng phải vừa.”
Trần Nhật Nam nhìn thấy Lục lão gia thì vô cùng kinh ngạc đến mức đúng bật dậy.
“Anh Lục, là anh sao?”
“Tiểu Nam, lâu quá không gặp.”
Câu chào của hai vị phụ huynh khiến Lục Cảnh Thần và Lạc Tử Yên khó hiểu, hai người họ quen nhau sao? Lạc Tử Yên không dấu được tò mò bước đến hỏi.
“Ba, hai người quen nhau sao?”
“Đương nhiên rồi, ba và bác Lục đây là người quen biết cũ. Tính ra đã hai mươi mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
“Đúng thế, từ sau khi cậu giúp tôi trong ca phẫu thuật của mẹ Cảnh Thần chúng ta đã không gặp nhau nữa.”
Nghe Lục lão gia nói thế, Trần Nhật Nam kinh ngạc đưa mắt nhìn Lục Cảnh Thần rồi lại nhìn sang Lục lão gia hỏi.
“Mẹ Cảnh Thần, nói vậy cậu ta là con trai anh sao?”
“Đúng thế, chẳng lẽ cậu không nhận thấy thằng bé có nét điển trai giống tôi sao?”
Trần Nhật Nam bàn hoàn khi biết Lục Cảnh Thần chính là cậu bé năm xưa chính tay ông phẫu thuật cứu sống. Năm đó Lục phu nhân vì sinh khó phải mổ, nhưng tình trạng của bà quá yếu chỉ có thể giữ lại một người. Lục lão gia đã nhờ ông nếu được thì cứu cả hai hoặc chỉ giữ lại Lục phu nhân, nhưng tình trạng Lục phu nhân quá yếu nên bà đã nhờ ông giữ lại đứa bé. Và đứa bé ấy giờ đây là Lục Cảnh Thần.
Trái đất này thật sự tròn và ông trời đã xui khiến gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Chẳng lẽ đây là duyên số sao!
“Nhật Nam, tôi và cậu là chỗ quen biết lâu năm, cậu cũng hiểu rõ tôi là người như thế nào. Cảnh Thần tuy mất mẹ từ lúc mới chào đời nhưng tôi luôn dạy bảo thằng bé tất cả những điều hay lẽ phải. Cậu có thể tin tưởng tôi mà xem xét cho Cảnh Thần một cơ hội được chăm sóc cho con gái cậu nữa đời còn lại không?”
Trần Nhật Nam trầm ngâm khá lâu rồi nhìn Lục lão gia nói.
"Thật ra tôi cũng không phải không đồng ý chuyện của hai đứa, chẳng qua tôi muốn giữ Tử Yên bên cạnh thêm một thời gian để bù đắp cho con bé thời gian qua thiếu thốn tình cảm gia đình thôi. Nhưng nay biết Cảnh Thần là con trai anh tôi còn lo lắng gì mà không đồng ý chứ! "
Nghe câu này của Trần Nhật Nam, Lục Cảnh Thần vô cùng mừng rỡ bước đến trước mặt ông nói.
“Cảm ơn bác Trần, cháu hứa sẽ chăm sóc cho Tử Yên thật tốt, không phụ sự kỳ vọng và tin tưởng của bác.”
“Chẳng phải đã đăng ký kết hôn rồi à, còn gọi bác sao? Nhưng cậu đừng vội mừng, nếu cậu đối xử không tốt với Tử Yên, tôi vẫn sẽ sang đó bắt con gái tôi về. Lúc đó anh Lục có ra mặt thì tôi cũng không nể mặt đâu.”
“Con hứa, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm Tử Yên buồn lòng bất cứ chuyện gì đâu ạ, ba yên tâm.”
Lục lão gia chen ngang nhìn Trần Nhật Nam nói.
“Này, đến lúc này rồi cậu vẫn gọi tôi là anh Lục sao? Không muốn nhận thông gia à?”
Nghe câu bắt bẻ của Lục lão gia Trần Nhật Nam chỉ biết cười trừ. Không khí căng thẳng cũng đã không còn khi Trần Nhật Nam bắt tay gọi Lục lão gia ba tiếng.
“Ông thông gia. Chúng ta vào trong bàn chuyện, để không gian cho bọn trẻ thôi.”
“Được.”