Lạc Tử Yên mất dấu Lục Cảnh Thần chán nản trở về nhà, vừa bước qua cửa lớn đã nhìn thấy Tần Ngọc Nhi ngồi trên sofa nhìn mình bằng ánh mắt đắc ý.
Chẳng hiểu cô ta lại muốn giở trò gì, Lạc Tử Yên không quan tâm quay mặt không nhìn cô ta đi thẳng lên tầng.
Tần Ngọc Nhi liền đứng bật dậy nói với theo.
"Chị nghĩ chỉ với một chiếc video cỏn con của chị thì có thể hủy hoại được tôi sao? Làm chị thất vọng rồi, anh Lạc Hy đang chuẩn bị sính lễ sang nhà để cầu hôn tôi đấy.
Chắc là chị tiếc nuối lắm nhỉ!"
Nghe Tần Ngọc Nhi nói Tử Yên cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ nhà họ Dương danh tiếng như vậy lại chấp nhận lấy Tần Ngọc Nhi khi đang đầy tai tiếng như vậy.
Chẳng lẽ họ chẳng quan tâm dư luận sao? Hay là muốn dùng lễ đính hôn này để bẻ lái dư luận về một hướng khác!
Tần Ngọc Nhi thấy Tử Yên trầm ngâm suy nghĩ thì lại nghĩ rằng cô đang đau lòng khi nghe tin mình và Dương Lạc Hy sắp đính hôn.
Cô ta càng nghênh ngang bước về phía Tử Yên vênh váo nói.
"Thế nào, chị đau lòng rồi sao? Tôi nói cho chị biết, thứ mà Tần Ngọc Nhi này muốn thì nhất định sẽ có cho bằng được.
Không những là đàn ông của chị, mà tất cả những gì thuộc về chị tôi sẽ cướp hết.
Kể cả danh phận đại tiểu thư Lạc gia này không bao lâu nữa cũng sẽ thuộc về tôi thôi."
Không chịu được thái độ vênh váo của cô ta, Lạc Tử Yên quay phắt lại nhìn Tần Ngọc Nhi nở nụ cười giễu cợt nói.
"Cô nghĩ là tôi đang đau lòng tiếc nuối thứ đàn ông rẻ tiền như anh ta sao? Vậy thì cô sai lầm quá rồi đấy! Anh ta là thứ bỏ đi tôi không cần nữa nên vứt, cô sài đồ bỏ đi của người khác mà cũng hảnh diện như vậy sao? Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ sài lại đồ cũ cũng như mang lại đôi giày rách đâu.
Nên cô không cần quá áp lực vì sợ tôi giành thứ bỏ đi như anh ta đâu."
"Chị...!Chị nói như vậy chẳng qua vì không muốn để tôi biết chị đang tiếc nuối anh Lạc Hy đúng không? Cũng đúng thôi, gia đình anh Lạc Hy là họ hàng với Lục thị danh tiếng lẫy lừng.
Một danh phận và mối quan hệ tốt như thế sao có thể không tiếc nuối chứ!"
"Cô nghĩ ai cũng ham hư vinh như cô sao? Cháu họ hàng xa thôi mà, tôi còn tưởng người cô sắp đính hôn là chủ tịch của Lục thị đấy! Nói mới nhớ, chẳng phải cậu họ của anh ta là chủ tịch tập đoàn Lục thị sao? Có giỏi thì cô đi mà câu dẫn cậu của anh ta ấy, chỉ dựa vào một ít hào quang thừa của người khác mà đã vội lên mặt, cô rẻ tiền đến vậy sao?"
"Chị...! chị nói ai rẻ tiền chứ! Tôi đây chẳng qua thật lòng với anh Lạc Hy, nên không cần câu dẫn chủ tịch tập đoàn Lục thị mà thôi.
Vã lại anh ta không phải là mẫu đàn ông mà tôi thích cho nên..."
"Chứ không phải vì biết bản thân mình không có cửa sao?"
Bị Lạc Tử Yên chặn lời nói trúng tim đen, Tần Ngọc Nhi tức đến xanh mặt.
Đúng thật Lục Cảnh Thần là một người đàn ông quá ưu tú, nhưng ngặt nỗi anh ta lại chẳng thích phụ nữ nếu không cô ta sao có thể ép bụng mà tranh dành Dương Lạc Hy chứ! Nhưng cũng không thể để Tử Yên đắc ý, cô ta quay sang nhìn Tử Yên lên tiếng thách thức.
"Chị nói tôi không có cửa vậy chị nghĩ chị có cửa sao? Nếu chị nói vậy thì cưa đổ anh ta tôi xem đi! Nếu không làm được tức là bản thân chị cũng không có cửa đâu."
"Cô đang thách thức tôi sao?"
"Đúng thế, tôi thách thức chị đấy, nếu chị có thể cưa đổ được anh ta chị muốn gì tôi đều làm cho chị."
Nghe lời thách thức của Tần Ngọc Nhi, Lạc Tử Yên khóe môi cong lên bước về phía Tần Ngọc Nhi cười nói.
"Là cô tự nói đấy nhé!"
"Nhưng nếu chị không làm được, thì chị phải lập tức rời khỏi Lạc gia và từ bỏ đánh phận đại tiểu thư này.
Thế nào, chị dám không?"
"Nhớ những gì cô nói là tôi yêu cầu gì cô đều làm đấy!"
Lạc Tử Yên quay lưng bước thẳng lên tầng với nụ cười đắc ý, Tần Ngọc Nhi vẫn đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, đôi bàn tay cô ta siết chặt lại thầm nói một mình.
"Chị cứ đắc ý đi, để tôi xem chị còn đắc ý được bao lâu."
Lạc Tử Yên trở về phòng đóng sập cửa lại, ngã người lên chiếc giường lớn khép ánh mắt dưỡng thần.
Nhớ đến chuyện vừa rồi cô lại cảm thấy mình đúng là giận quá nói bừa.
Lục Cảnh Thần nổi tiếng là người đàn ông cấm dục, đến mặt mũi anh ta cô còn chưa biết ra sao mà đã tuyên bố sẽ cưa đổ anh ta, cô đúng là ngốc mà.
Nhưng nếu nói mà không làm thì Tần Ngọc Nhi sẽ cười vào mặt cô, phóng lao thì phải theo lao, không thử thì làm sao biết không được chứ!
Lạc Tử Yên ngồi bật dậy bấm máy tính tìm kiếm hình ảnh của chủ tịch tập đoàn Lục thị, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy được diện mạo của chủ tịch hiện tại mà chỉ có hình ảnh cựu chủ tịch chính là Lục lão gia.
Lạc Tử Yên cảm thấy vô cùng tò mò về vị tổng tài này, đã tiếp nhận tập đoàn nhiều năm như vậy sao đến một bức ảnh cũng không có chứ! Chẳng lẽ anh ta chưa một lần xuất hiện trước truyền thông sao? Những suy nghĩ trong đầu cô càng làm cô cảm thấy thú vị hơn về người đàn ông này, cô khẽ lầm bầm.
"Người đàn ông cấm dục sao? Vậy để tôi khơi dậy dục vọng trong lòng anh xem anh còn cấm nổi không?"