Kế Hoạch Cua Gái Cho Thằng Bạn Thân


Ngày thứ 20
Cái thế giới này đối với tôi đúng là quá đỗi nhàm chán, ăn hay uống, thức hay ngủ, ồn ào hay tĩnh lặng cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hàng mi của tôi khẽ mở và cái ánh sáng len lỏi vào khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng đã ngủ quá nhiều trong những ngày gần đây. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn cái màu trắng trống rỗng, vẫn mùi gió ẩm mang theo chút hương đất.
- “Vẫn ở đây à?”
- “Ừ, tớ sẽ đến mỗi ngày.”
Kẻ cứng đầu mà tôi từng gọi là bạn ấy, cứ đến đây mỗi ngày, cứ cứng đầu đến mức tôi cũng chẳng muốn tốn sức để đuổi nữa. Cơ thể ốm yếu của tôi, hay cái gương mặt đầy vết sẹo, hay hai cánh tay thương tích này đáng nhìn đến vậy sao. Nhân lúc nói về ngoại hình, họ vẫn chưa chịu đưa gương cho tôi, chắc họ sợ sau khi nhìn thấy bản thân, tôi lại lăn ra ngất vì sốc. Ngớ ngẩn thật, cơ thể này là của tôi nên tôi mới hính là người biết rõ nhất. Vả lại, tôi cũng chỉ muốn xem tóc mình dài tới đâu rồi, nó hơi vướng víu nên có lẽ đã tới lúc nên được cắt đi.
- “Cứ đến đây mãi như vậy, không thấy chán sao?”
- “Không.”
Tôi nhắm mắt, mở mắt ra, tựa đầu vào gối rồi lại nhắm mắt. Có thể cậu ta cứng đầu nhưng không phiền phức, có giọng ai đó ở đây vẫn tốt hơn là không có gì. Hơn nữa, mẹ tôi cũng có người để nói chuyện mỗi khi bà phải vác cái thân xác khổ sở ấy đến đây.
- “Lấy cho tôi một cái gương.”
- “…”
Mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nao núng ấy, cậu ta vẫn phong độ như mọi khi, vẫn cái vẻ điển trai, cao ráo, mạnh mẽ đó, trong khi tôi đã trở nên yếu đuối đến mức này.
- “Không làm được sao? Hay cậu không tin tôi?”
Mà bây giờ thì có ai tin tôi cơ chứ, tôi cũng chẳng nói thêm nữa. Bỗng cậu ta đứng bật dậy, đi đâu đó rồi quay trở lại với một chiếc gương cầm tay làm bằng gỗ. “Lấy thật sao?”
- “Cậu…”
Bàn tay to lớn ấy khẽ siết chặt, cậu ấy không dám ngẩng đầu nhìn tôi làm mái tóc nâu đen rũ rượi.
- “Mít, bà trông xinh lắm…”
Tôi ghét cái dáng vẻ cúi đầu và tôi ghét cả cái giọng nói trầm ấm đó, từ lâu cậu ta đã biết rằng đứa trẻ trông có vẻ cứng rắn như tôi sẽ dễ dàng tha thứ mọi chuyện khi thấy cái bộ dạng đáng thương đó, nó càng làm tôi chẳng thể nổi giận được. Tôi chìa bàn tay phải bị băng một nửa ra phía trước rồi hạ giọng: - “Đưa nó cho tôi.”
Không biết bằng cách nào mà cậu ta có thể vào đây được, trong khi chẳng một ai khoác ngoại trừ mẹ tôi được vào thăm, có lẽ họ sợ tôi bị kích động. Kì lạ, nhưng cậu ta cũng không đến nỗi vô dụng.
Tóc tôi đúng là hơi dài ra rồi, hôm nào đấy phải nhớ chị y tá cho mượn cây kéo, à không, họ sẽ không đưa tôi vật nào sắc nhọn như thế, có lẽ tôi nên nhớ thẳng chị ấy cắt tóc cho tôi. Còn về khuôn mặt thì đúng như dự đoán, vết sẹo trên trán dài và lồi ra, mà trái của tôi vẫn còn đang được băng bó, lúc gỡ ra có khi trông còn tệ hơn cả trán. Sở dĩ các vết thương cứ tiếp tục xuất hiện là vì mỗi khi các bác sĩ không có mặt và tâm lý tôi trở nên bất ổn, tôi lại tự gây ra cho mình. Tôi dùng thủy tinh, bút chì, dây truyền nước, và khi họ đã cách ly những thứ đó ra ngoài tầm với của tôi, thì tôi lại dùng răng và móng tay. Những ký ức về việc tự hạnh hạ bản thân cứ thế biến mất một cách vô cùng tiện lợi, những lần đầu nghe bác sĩ giải thích tôi còn chối bay chối biến, về sau chị biết ngậm miệng rồi cười cho qua.
Gương mặt hốc hác này, chẳng phải là điều tôi hằng mong ước sao, tôi đã luôn cố để giảm cân, mà sao nó chẳng đẹp chút nào, xấu xí quá. Sao mắt tôi trông tê dại đến thế, tôi có làm gì ngoài việc ngủ đâu. Khó hiểu thật.
Ngày thứ 22
Hôm nay nóng nực, mà trời thì cứ như muốn đổ mưa, thời tiết đúng là khó chịu thật. Cũng không sao, tôi đã bắt đầu làm quen với việc phải nằm trên cái giường này, bình phẩm về thời tiết bây giờ chỉ là một trong những thú vui nhất thời mà thôi.
Cạch.
Cậu ta lại đến, hôm nay có muộn hơn mọi ngày. Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề với những giọt mồ hồi lăm dài trên gương mặt, chắc hôm nay mới tập xong, vậy mà cũng cố gắng lết đến đây, cậu ta làm vậy thì được gì cơ chứ?
- “Nè, tôi muốn ra ngoài.”
- “Để tớ gọi y tá.”
- “Không cần, cậu đưa tôi ra.”
Chẳng phàn nàn thêm câu nào, cậu ấy cứ lủi thủi quay đi lấy xe lăn, rồi rất cẩn thận bế tôi đặt vào chiếc xe lăn.
- “Cậu… nhẹ quá.”
- “Là khen à? Cảm ơn.”
Nhẹ cũng phải, tôi có ăn gì mấy đâu, chỉ cần có tí mùi thịt trong đồ ăn là cơ thể tôi tự động phản ứng, khiến tôi ói hết mọi thứ ra ngoài. Có khi vì cơ thể này vô dụng quá, nên trong vô thức tôi đã tự làm mình bị thương để trừng phạt nó cũng nên.
Không khí đúng là rất khó chịu, nó nóng bức nhưng ẩm ướt, mùa xuân gì cơ chứ, hoa nào đua nở nếu cứ nóng và ẩm ướt thế này. Còn cậu ta thì vẫn cứ im lặng, chầm chậm đẩy tôi đi mà không hé nửa lời. Đúng là ngoan ngoãn, nghe lời, đúng là dễ bảo.
Bất chợt tôi muốn đứng lên rồi vội ra hiệu cho cậu ta dừng lại. Thấy tôi đột ngột có ý định di chuyển bằng đôi chân của chính mình, cậu ấy vội lao lại đỡ tôi, cái gương mặt ấy trông vô cùng hoảng hốt. Tôi mặc kệ, cứ thế nhấc chân bước đi bước đầu tiên. Bàn chân vừa chạm xuống đất, tôi đã cảm thấy mọi thứ trở nên mềm nhũn và chân tôi tê như bị hàng chục mũi kim đâm vào. Bước thứ hai làm tôi đau, bước thứ ba khiến tôi lảo đảo, và tôi đã phải bỏ cuộc vì cạn sức ở bước thứ bảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui