Pypy:: thôi thôi,chuyện đó tính sau đi… ko biết 2 con nhỏ đó sao rồi nữa(nó wên bén nhỏ Zyzy)..
Dudu:: lúc vừa tới,..ko kịp… nhỏ bị 1 cái ghế vào lưng..ko biết có sao ko… trời ơi, nếu mà nhỏ đó có chuyện gì…thì tụi kia ko yên với em đâu… lũ khốn nạn…(nó bực tức, chân cứ đá vào tường để hã giận… bộ đồ diễn của nó đã bẩn cả rồi… vậy mà nó ko cần wan tâm,chắc wá lo lắng, xưa giờ,vẻ bề ngoài wan trọng với nó lắm đấy, giờ nó đã bất cần đến rồi,vì ai đó)…
Kankan lúc này cứ loanh quoanh trước cửa phòng y tế… nó cứ hướng mắt vào trong… vẫn ko động tỉnh gì hết… rồi cũng 20’ sau…
Y tá:: cậu Kankan…
Kankan::sao..sao rồi,… cổ có bị sao ko… ko sao đúng ko..nói lẹ đi…
Y tá:: tạm thời thì đã ổn… nhưng những vết thương trên người khá nặng… chân Sansan thì bị bông gân nặng… ko thể sửa đc../.. phải đợi tỉnh dậy.. hỏi tiểu thư có đồng ý ko..chứ nếu bây giờ sửa chân liền thì có gì, tôi ko dám chịu trách nhiệm…
Kankan đứng ko vững,thằng Pypy lại đỡ…
Kankan:: trời ạ… rồi chân nhỏ đó có thể đi lại đc ko vậy…hã..(nó hối hã.. lo lắng)..
Y tá:: điều đó thì ko biết đc… nó khá nặng, nếu sửa thuận lợi thì có thể đi lại tong vòng 2 3 ngày gì đó…… mong là wa…
Kankan:: ờ ờ… bà là y tá giỏi nhất nước, tôi tin tưởng bà…(trường v.i.p có khác)..
Dudu:: còn Pupu, nhỏ đó sao rồi…
Y tá:: xin lổi cậu,nhưng cô Pupu thì bị khá nặng, lưng bị tổn thương… khó ngồi và chắc cũng khó đứng,nhất là bị sốc về tinh thần,có thể là lần đầu bị đánh bầm dập thế này…
Dudu:: trời ạ…rồi sao đây…hã… có wa ko…
Y tá:: zạ ko sao… tôi vừa gọi cho bác sĩ giỏi nhất nước đến đây… ông ấy vừa lên máy bay về đây, chắc cũng tối nay mới tới…
Dudu:: tôi tin tưởng bà,… cố gắng, fải làm cho nhỏ đó khoẻ lại,trước cuối tuần này…
Y tá:: cậu cứ yên tâm đi ạ.. bây giờ mấy cậu có muốn vào ko ..
Tụi nó ko cần nghe thêm gì, vội bước vào….
Cái nhìn đầu tiên của Kankan.. nhỏ nằm ngủ trong cái thân xác nhiều vết thương..nhưng gương mặt nó vẩn có cái gì đó cuốn hút thần này…trông nó vẫn xinh.. dữ thật nhưng khi nhỏ ngủ,nhìn thật dễ thương..mắt nhắm..lâu lâu nhíu mày khi đau…Kankan bước tới,lại ngồi cạnh người con gái khiến nó có xu hướng thay đổi về mọi mặt…
Kankan(suy nghĩ):: bảo là mạnh mẽ lắm,sau lại đánh ko lại bọn nó,để trọng thương vậy nè.. 6 đứa chứ có là bao,tui nghĩ sức cô fải đánh với 10 con đấy chứ… hơx… chân như vậy,sao mà có thể nhãy với tôi đêm thứ 7 chứ hã…( từ cái ý nghĩ thôi,đã biết nó dự định từ lâu,rằng nó sẽ nhãy với Sansan,giã vờ ghét thế thôi,chứ khi đc gần nhỏ này,nó h/p hơn ai hết)…
Dudu lúc này ko dám nhìn mặt Pupu,nó sợ fải đối diện với sự thảm hại trên thân xác nhỏ,rồi Pypy cũng đẩy nó lại bên giường…Dudu nó nhìn nhỏ với cặp mắt thông cảm…
Dudu(nghĩ):: sao lại ra thế này,sao ko biết bảo vệ thân thể,có biết ngày mai là thi nữ vương rồi ko, may mà cái mặt bị đánh ko nặng lắm.. nhìn vẫn còn baby kute,(nó vừa suy ngĩ vừa ngồi cười 1 mình).. cái lưng ko biết có sao ko,ngày mai ko biết có lên sàn đc ko đây… cái ông bác sĩ này làm ăn kiểu gì ko biết… mong là sẽ wa …( nó lo lắng đến phát sốt,vậy mà cứ như thằng em,vờ như ko wan tâm vậy đấy..)…
Lúc này Sansan chờ vờ tỉnh….
Sansan(mở mắt từ từ):: đây là đâu..
Kankan(mừng thầm):: y tế trường,cô bị 1 tụi nữ sinh nào đó,đánh ra thế này đấy, vậy mà cứ tưởng mạnh lắm chứ…
Sansan(vẫn còn mệt nhưng vẫn woát thằng này):: gì hã, tại tui bị bông gân thôi,chứ thử tôi lành lặng coi,10 con chấp hết…(nó ra oai rồi lại nhăn nhó với những vết thương trên người)…
Kankan:: hay wá nhĩ,khoái cãi lời tui lắm hã,có bao giờ nghe tui nói chưa, vợ chưa cưới gì mà kì vậy hã..có ai như cô ko… cứng đầu.. cố chấp…(nó woát lại, ko nhịn nữa,)…
Sansan(hơi sợ chút):: ờ thì..(lấy lại bản lĩnh)…cái gì hã… tui là vợ chưa cưới của anh à, hồi nào vậy hã… biết vậy mà còn tuyên bố bạn gái chính thức đấy thôi, hoa khôi của trường nữa còn gì, tôi xấu xí,ngốc nghếch,hung dữ… sao lại so với người yêu anh… bởi vậy,wan tâm tôi làm gì, lo mà sang với Enny đấy…
Kankan:: cô bệnh hã.. tôi có yêu thương gì nhỏ đó đâu..tại vì..là…là do..bởi vì…(nó cứng họng).
Sansan:: sao..vì cái gì,ko yêu thương gì à..ko yêu thương mà còn tuyên bố với bàn dân thiên hạ, anh cũng vui tính ghê ák.. her…her.herher…(nó cười châm chọc)>..
Kankan:: thôi đc rồi nha… cứ gặp là cãi nhau.. ko 1 phút nào yên đc hã, bộ cô ghét tôi đến vậy hã… ko thấy tôi vừa đẹp trai,vừa nhà giàu, vừa học giỏi lại vừa nổi tiếng..khối người theo mà ko thèm,trong khi đó cô lại…(nhỏ xen ngang)…
Sansan:: herherher… anh đẹp trai thì tui có ăn đc đâu mà cần, giàu thì tui đâu cần, tui wen sống theo lối bình dân rồi.. còn học giỏi àk..tôi đã học giỏi rồi còn gì… cần gì đến anh nữa… nổi tiếng à.. bây giờ tôi cũng chả nổi tiếng bằng anh sao… đúng hok nà nà nà( nó hất hất cái mặt, chọc điên thằng này)…
Kankan:: cô…
Sansan::sao…sao.. đúng wá rồi đúng hok … hã hả hã….
Pypy:: thôi… đc rồi,,2 người ko gặp thôi,gặp rồi thì mở show cãi lộn hã… Sansan nữa, mới tỉnh lại vậy mà cũng còn sức cãi nhau nữa,tôi nể cô thiệt á…
Sansan chợt nhớ,nãy giờ nó tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho việc cãi nhau,nó thở gấp 1 chút rồi nằm xuống… way vào tường,ko nhìn mặt Kankan nữa…
Rồi cũng khoảng 5’ phút sau, im lặng vẫn im lặng,chẳng ai nói tới ai… y tá vào…
Y tá:: tôi có thể nói chuyện với tiểu thư Sansan ko ạ…
Sansan way lại:: zạ,..sao ạ…
Y tá:: chân của tiểu thư đã …..#@!#*^$&($*$%^??@&*/@%^$*&&*O@/.... Sao ạ.. cô có thể chịu đựng 1 chút ko, nhanh thôi…
Sansan(toát mồ hôi)::: ờ thì… ờ..nhưng mà….(nó lo sợ)..
Kankan:: sao vậy, sợ à, tưởng cô ko biết sợ gì chứ herher( nó chọc )…
Sansan(bực tức):: cái gì hã,ai nói tui ko dám(way sang y tá)… cô cứ làm đi ạ… tôi ko sao…
Kankan(an ủi):: rán chịu đau nha..(nó cười đểu)…
Y tá cười tươi,đi đến lấy 1 số dụng cụ, rồi vào giường.. nắm chân Sansan, với tư thế chuẩn bị…
Sansan:: này…này..khoan cô ạ.. chờ con chút…
Nó way sang Kankan, mỉm cười 1 nụ cười thân thiện…
Kankan::cái gì đây,sao thay đổi nhanh zậy hã…
Sansan:: anh có fải là chồng chưa cưới của tui ko ???( nó vẫn giữ nụ cười đó)…
Kankan:: ờ…giờ mới biết hã..(ngây thơ, vô tội vạ)…
Sansan:: zậy anh có fải là người tốt hok… 1 đứa con trai ga-lan hok..(gương mặt nó trông đáng yêu, khiến thằng này hơi lúng túng chút)…
Kankan::ờ thì, đơn nhiên rồi… bổn thiếu gia nhà King,nổi tiếng là ga-lan mà…( nó vỗ ngực xưng tên…)…
Sansan::vậy thì cho tui mượn nha…(nó ko đợi thằng này đồng ý,nắm lấy cánh tay thằng này).. y tá àk,nhanh đi….(nó hối thúc..)…
Bà này lập tức thi hành..[rắccc……………… ááááááááááááááááááááaáááá� ��…. 1 tiếng thết thất thanh …. Ko phải của Sansan… haha… ai cũng biết…đó là Kankan, chàng bị Sansan cắn ngay bắp tay… khi y tá vừa bẻ lại cái chân cho Sansan… nó cười mản nguyện]…
Sansan:: hihihihihihi..cám ơn anh nha… chồng chưa cưới… hahahaha…( nó vui sướng tột cùng,vì hình như nó đã trả đc 1 mối thù nào đó.. nó tươi cười nhìn y tá, Pypy,Dudu, và nhỏ chị chưa tỉnh của nó)…
Kankan(nổi điên):: cô làm cái trò gì vậy hã… đau wá .aaaaaa… sao cô lại ác đến vậy hã…
Sansan:: thì anh chẳng phải nói mình ga-lan sao… cắn có 1 cái thôi mà… cám ơn nha… tui khoẻ lắm rồi..nhờ anh hết đấy….( nhỏ với vẻ mặt ngây thơ,nhưng vô số tội..)…
Kankan:: cô làm vậy ,thì tui chịu hết còn gì hã… mắc gì cô đau… trời ơi… răn cô như khủng long bạo chúa hay sao vậy hã… đau wá đi nè…. Tím cả rồi nè…. Trời ơi…sao bất công wá vậy hã, trên người lành lặng, chẳng có lấy 1 vết trầy xướt, mà giờ lại bị cái con vịt xấu xí này…aaa.. bực mình wá…
Nó ngồi bên cái ghết gần đó,than thân trách phận… nhỏ này ngồi cười đắc chí…
Sansan:: thôi mà… coi như anh trả nợ cho tôi chuyện hồi nãy y…
Kankan::tui mắc nợ hồi nào mà trả (nó vẫn ôm cánh tay tím bầm của nó)…