3h sáng…
Pupu oắp..p…pp...
Pupu ngáp ngủ mà uể oải với lấy cái đồng hồ, hôm nay sao lại thức giấc giữa chừng thế này. À! thì ra trời đổ mưa lớn nên giật mình thế thôi, bước chân xuống lầu lấy nước uống, con nhỏ ghé ngang phòng Sansan 1 chút.
Bước vào phòng, con nhỏ mò mẫm chả thấy cái ánh sáng đèn ngủ, thường thì con nhỏ này hay mở đèn ngủ cơ mà, nó là chúa sợ ma còn gì, với tay mở đèn phòng, Pupu nó hoảng hốt.
Pupu áááá …….
Những tiếng cửa mở gấp gáp từ mọi căn phòng trong nhà vang lên, rồi lại những tiếng bước chân dồn dập hướng về 1 phía, tiếng nói đầu tiên.
Zyzy gì vậy Pupu ???.
Pupu hur hur…Sansan… sansan mất tích rồi
Zyzy gì chứ ?. Sao kì vậy, vệ sĩ đâu hết rồi, sao nhỏ ấy đi mà không báo cáo vậy .
Linđa gì vậy, Sansan đâu ??? .
Thế là 3h đêm, cả nhà tất tốc chia ra đi tìm, theo lời quản gia thì vào giấc 8h, Sansan đã đi ra ngoài nhưng không ai dám cản cả. Tìm kiếm, tìm kiếm, Pupu xót, nhấc máy gọi 2 anh em nhà King. Rồi lại thêm 2 người nữa rời khỏi nhà đi tìm cô bé.
Trời rạng sáng lạnh buốt, những chiếc áo len, những chiếc dù to cùng với cả nhà đi kiếm Sansan, nó ở đâu cơ chứ ? Ai cũng lo lắng.
Pupu gặng hỏi Dudu anh hẹn Sansan rồi sao không đưa con nhỏ về, trong thời gian nó đang khủng hoảng mà anh để vậy được hã .
Dudu ậm ừ ờ… anh… nói chuyện được tí thì Sansan bỏ chạy, anh cứ tưởng cô bé về nhà, nên anh về luôn…
Pupu trời ơi, anh thiệt là… bây giờ sao đây .
Dudu ờ, anh với em chia nhau đi tìm nha, anh đi lại chỗ công viên xem sao .
Rồi lại chia ra đi kiếm trong khi trời lại đỗ mưa giữa đêm thế này, mai sáng là fải đi học lại rồi, thật là, chả biết con nhỏ ở đâu.
Đã 4h sáng, chả nghe thông tin từ ai cả, vẫn chưa tìm ra, nơi này rộng biết bao, Dudu cậu ấy lo lắng, rồi đành nhấc máy điện thoại gọi cho ai đó.
Rồi theo lời chỉ dẫn từ ai đó bên kia điện thoại, Dudu đi, cứ đi, rồi chạy, lại chạy, rồi dừng lại bên con hẻm thứ 2 trong 1 dãy phố cổ và dài.
Dudu không có .
Rồi lại ậm ừ đi tiếp theo lời chỉ dẫn ấy, thằng này đi tiếp, tiếp, ngó ngang ngó dọc từng ngóc ngách của các con hẻm.
Trời lạnh giá quá, cả cái điện thoại cũng bắt sóng chẳng nổi, cứ rè rè bên tai. Bầu trời chả trăng chả sao, chỉ toàn mây đen ôm lấy cái trần gian này thôi.
Rồi chợt…
[lạch… cạch…lạch… cạch…]… chiếc điện thoại rơi xuống… từ tay Dudu.
Hắn chạy lại và nâng người cô bé dậy, đôi môi xanh tái, đôi mắt thâm quầng, nhoà đi vì nước mắt đã khô, gương mặt tiều tuỵ, con nhỏ như 1 cái xác không hồn.
6h sáng… ca cấp cứu đầu tiên…
Ai cũng lo, nhưng ở nơi nào đó, 1 người lại càng lo lắng hơn.
Những cú điện thoại đến liên tục, từ nhà báo, phóng viên, đài truyền hình vì tình hình nguy cấp của Sansan, nó đã ngừng thở và đang được cho thở oxi trong phòng cấp cứu. Bệnh viện trở nên đông đúc hơn bởi đám phóng viên muốn moi tin tức.
Trời mưa không ngơi vào sáng sớm như thế, vậy mà nơi bệnh viện vẫn náo nhiệt hơn cả cái chợ, những tiếng bàn tán xôn xao, những tiếng bước chân cứ rão đều đều như trong him hành động. Nó cứ như là… 1 cơn ác mộng vậy.
Rồi… trong ranh giới to lớn…
1 cô bé dáng người nhỏ nhắn, đang ngơ ngác, ngó ngang ngó dọc tìm đường, cô bé không biết nơi này là đâu, chả có nhà cửa, chả có cây cối, cả bầu trời và mặt đất....
Những bước chân khựng khuỵu cứ đi, đi tiếp, để có thể đi đến 1 đích đến nào đó… mà… cũng chẳng biết đó là đâu cả.
“Cảm” được hơi lạnh trên con đường phía trước, cô bé dừng lại, rồi quay về hướng mình vừa đi qua. Luyến tiếc cái gì đó, rồi bất lực, rồi oà khóc,rồi nhớ …
Chuyện gì vừa xảy ra cơ chứ… xa… có phải là xa không…
Rồi từ đâu đó trong khoảng không vắng lặng, tiếng nói vang vọng :
ranh giới, ranh giới đấy cô bé
Ranh giới ?
Ranh giới là cái quái gì nhĩ ? Vách ngăn giữa 2 thứ trái ngược nhau ư? Mà là cái gì mới được ? Quái dị ?
Nó lầm bầm trong miệng, như trách móc người nói câu ấy.
sự sống và cái chết, quyết định nhé cô bé .
Quái dị nữa ? Điên rồ nữa, người ta đang sống lành lặng thế này, lại bảo người ta chết,haiz, sao nơi này lạnh quá không biết, cứ bước đi là lại lạnh tanh cả người.
Nó lại cứ nói 1 mình thế đấy, thật là nó sắp nối nghiệp con nhỏ Pupu mất, thế mà nó cũng chẳng hiểu sao, ngốc nghếch trong cái giây phút quan trọng. Bước đi, nó bước thật nhanh, đến nơi nào đó chưa biết nữa, rồi loáng thoáng bên tai, nó nghe được 1 điệu nhạc, quen quen, bài này nó thường nghe thì phải.
Giai điệu cứ du dương bên, những bước đi không hẳn được sự cho phép. Dừng, nó dừng lại, nghe những tiếng gọi từ đằng sau lưng mình, tất cả mọi người, ai cũng gọi nó, quay về, quay về nghĩa là sao cơ chứ, nó có đi đâu đâu.
Haizzz… tiếng thở dài, đó không phải là giọng nói mà nó muốn nghe. Lại bước tiếp con đường phía trước cho đến khi…
Ai đó Sansan, Sansan à, em mau tỉnh lại đi, anh xin em đấy, tại sao lại ngốc nghếch vậy hã, tỉnh lại đi Sansan à, anh sẽ về với em mà, chờ anh nhé, chỉ 2 năm thôi, chờ anh nhé, em đừng đi đâu cả đấy, yêu em .
@>@>@>@
… tỉnh rồi, bác sĩ, gọi bác sĩ.
Tiếng của Pupu đang luống cuống, khóc vì mừng khi nó tỉnh lại sau 2 ngày hôn mê.
Mọi chuyện đã qua, nó đang dưỡng bệnh ở nhà, chắc cũng phải nghĩ học hết tuần thì nó mới có thể tiếp tục lại.
Cũng vẫn cái gương mặt đấy, mấy ngày qua, nó ăn uống không được nhiều, ít nói hẳn đi, chả giống nó chút nào cả, mọi người ai nấy đều lo lắng, riêng về phần Dudu, chắc có lẽ thằng này đã cứu sống nó.
Dudu em khoẻ chưa, đừng có ngồi trong nhà như thế, đi ra ngoài hưởng gió sáng sẽ cảm thấy tốt hơn đó .
Sansan cười anh à, em xin anh 1 điều được ko, 1 điều này thôi, em không đòi hỏi gì nhiều đâu .
Dudu gật đầu gượng đồng ý, vì cũng đã mấy ngày nó chẵng muốn nói chuyện với ai hết mà.
Những tia nắng sớm tràn vào căn phòng nó, ấm áp quá, không lạnh giá như đêm hôm ấy, đêm mà nó nhận ra được có 1 người rất yêu nó. Mở cửa sổ, nó bước lên thềm hoa rồi ngồi xuống, ngắm cảnh vật từ trên cao.
[ tix…tix..tix…] [ é…o…é… số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được…]
[ tix…tix..tix…] [ é…o…é… số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được…]
[ tix…tix..tix…] [ é…o…é… số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được…]