Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

“Tôi có một con lừa con, cho đến bây giờ vẫn không cưỡi, có một ngày tôi tâm huyết dâng trào cưỡi lừa đi chợ, tôi cầm trong tay roi da nhỏ trong lòng đang đắc ý…”

Vừa mới đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra liền nghe thấy đại tiểu thư nhà họ Ôn tâm tình rất tốt ngồi trên ghế vừa lắc lư vừa hát, nữ trợ lý xinh đẹp khóe miệng giật giật, trở tay đóng cửa lại, nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

“Đương nhiên,” Ôn Như Thị mỉm cười, rút lấy một tập văn kiện bên tay, ném đến trên bàn làm việc rộng rãi, hất cằm, “Nhìn đi, nên xử lý thế nào cô biết rồi đấy.”

Nữ trợ lý Lâm Đạt cầm văn kiện lên mở ra xem, nhìn đến mấy hàng chữ to ở trang đầu tiên: Báo cáo về tập đoàn sản xuất hàng tiêu dụng hàng ngày Nhạc Hâm do sử dụng nguyên liệu gây ô nhiễm môi trường, dự tính tổn thất sắp tạo thành đối người tiêu thụ.

Người đại diện pháp lý cho công ty: Thẩm Văn Hãn.

Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Lâm Đạt thật sự hoài nghi, hai người này rốt cuộc có phải vợ chồng chân chính hay không.

Bằng không sao gia đình khác đều là cùng nhau tiến lùi, vừa đến trên người bọn họ liền biến thành công kích lẫn nhau, đánh túi bụi?

Trong hai năm gần đây, tập đoàn tài chính nhà họ Ôn dưới dự lãnh đạo của Ôn Như Thị, đối công ty của chồng tạo dựng lên tiến hành không dưới mười lần công kích, mỗi lần đều huyên náo oanh oanh liệt liệt.

Đối con gái ‘làm bậy’, thân là tổng giám đốc ba Ôn hoàn toàn là mở một con mắt nhắm một con mắt, không chỉ không hề can thiệp, còn trực tiếp mang theo mẹ Ôn đi du lịch vòng quanh thế giới.

Nói cho oai là, bổ sung tuần trăng mật.

Hiện nay nhân sĩ giới buôn bán thậm chí còn mở ván cược, muốn nhìn xem Thẩm Văn Hãn đến cùng có thể chống đỡ bà xã tuyệt tình được bao lâu.

Mỗi một người đều đang đợi xem chuyện cười của anh, nhưng lần nào, khi tất cả mọi người đều cho rằng lần này Thẩm Văn Hãn không chịu nổi, anh lại như kì tích đứng lên, thậm chí thực lực còn lớn hơn lúc trước.

“Lần này hãy cho thêm chút kích thích nữa đi, an bày một phóng viên đáng tin, trà trộn vào nhà máy chụp lấy ít thông tin thực tế.” Ôn Như Thị nâng cằm, ánh mắt sáng chói nhìn trợ thủ đắc lực đã đi theo cô hai năm rưỡi.

“Không được!” Thái dương Lâm Đạt giật mạnh, cắn răng cự tuyệt, nếu lại giống người được phái đi lần trước, bị đánh đưa vào viện nằm hai tháng, vậy sau này không còn cấp dưới nào dám làm việc cho cô nữa.

Người ta đều là công dân tốt giữ khuôn phép, tức không phải xã hội đen kiếm ăn trên lưỡi đao ngoài xã hội, cũng không phải đám quân nhân giải ngũ mà Thẩm Văn Hãn nhận vào công ty kia!

“Trải qua sự kiện này trước, bảo an của tập đoàn Nhạc Hâm đã tăng lên gấp đôi, chúng ta không thể lại làm như vậy nữa.”

Lâm Đạt nhìn chằm chằm Ôn Như Thị, giống như nếu cô còn khư khư cố chấp như vậy nữa, cô sẽ lập tức gọi điện cho ba Ôn cáo trạng vậy.

Ôn Như Thị chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, khóe miệng cong lên tựa như một thiên sứ phổ độ chúng sinh: “Không sao, lần này chúng ta có thể không cần dùng người nhà, có tiền có thể bắt quỷ xay cối, tôi ra giá, cô tìm người.” — Nếu cô không mở miệng.

Lâm Đạt hư thoát bước ra ngoài cửa, nếu sớm biết Ôn tiểu thư là người chuyên gây chuyện thị phi như vậy, lúc trước cho dù có đánh chết cô cô cũng không đồng ý đi phụ tá thiếu đông gia (cô chủ).

Bây giờ đã quá muộn, Lâm Đạt gần như có thể tưởng tượng được, hình ảnh Thẩm tiên sinh lần nữa bị chọc giận nổi giận lôi đình giết đến cửa.

Đó thật rất làm người ta không rét mà run…

Ba ngày sau, khi Ôn Như Thị bận hết một ngày, buổi tối về đến nhà, vừa bật điện lên liền nhìn thấy Thẩm Văn Hãn ngồi trên ghế salon.

Màn hình TV tràn đầy là bông tuyết, anh vẫn mặc nó mở ra như vậy, không tắt đi.

Ôn Như Thị rùng mình, nhẹ tay nhẹ chân muốn chạy lên tầng trốn, vừa đụng đến tay vịn cầu thang thì nghe thấy một tiếng quát lớn: “Ôn Như Thị, em qua đây cho anh!”

Cô dừng lại, thở dài một cái, ủ rũ cúi đầu giữ vững tinh thần đi đến bên cạnh salon, đang định ngồi xuống thì Thẩm Văn Hãn lên tiếng: “Ngồi xuống đối diện đi, đừng động chút tiểu tâm tư không ai nhận ra kia của em!”

Ôn Như Thị bĩu môi, không phải là sợ định lực của anh không đủ sao, ngồi xa thì ngồi xa, có gì đặc biệt hơn người!

Cô ngoan ngoãn ngồi vào đối diện, chuẩn bị nghênh đón màn oanh tạc của người đàn ông của mình.

Thẩm Văn Hãn day day trán, thu hồi tất cả tức giận tích lũy cả đêm, “Em rốt cục là muốn làm gì? Nói cho anh biết, phải như thế nào em mới có thể dừng loại hành vi nhàm chán này lại?”

Anh cũng không hiểu, rõ ràng hai người đã đạt đến nhận thức chung, trừ chưa đi đến bước cuối cùng, bọn họ mấy năm nay có khác vợ chồng chân chính chút nào.

Thẩm Văn Hãn tự hỏi, cho đến bây giờ anh cũng không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Ôn Như Thị, có lỗi với nhà họ Ôn.

Nhưng là đột nhiên có một ngày cô lại bắt đầu nhằm vào công ty của anh xuống tay. Có đến mấy lần, sự nghiệp một tay anh sáng lập lên, thiếu chút nữa cứ vậy hủy hoại trong chốc lát.

Anh không hiểu, thật không hiểu. Về nhà cô vẫn là cô vợ thích dán anh như trước, nhưng về công việc lại một lần xuống tay nhẫn tâm hơn một lần.

Mặc kệ anh đã nói bao lần, cô vẫn làm theo ý mình.

Nhìn Ôn Như Thị ngồi đối diện không nói lời nào, Thẩm Văn Hãn bỗng nhiên thấy mệt mỏi, anh cụp hai tròng mắt xuống, lông mi dài dài che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, “Lần này em hi vọng anh xử lý người em phái tới như thế nào, cắt đứt hai ngón tay, anh là để anh ta vĩnh viễn cũng không về được nhà?”

Ôn Như Thị tinh thần chấn động, nhanh chóng nói: “Anh đã đồng ý với em, không làm chuyện trái pháp luật.”

Cũng bởi vì biết Thẩm Văn Hãn sẽ không xuống tay giết chết người mà mình phái tới, cô mới có thể để Lâm Đạt phái người đi. Cô biết Thẩm Văn Hãn chiêu mộ được rất nhiều chiến hữu, cũng biết anh có cấu kết vớ người trong hắc đạo, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, Thẩm Văn Hãn sẽ không lại đi trên con đường không lối về kia.

Có một số việc, chỉ cần dính tay thì không phải anh muốn tẩy trắng là có thể tẩy trắng, cô đứng lên, kiềm chế tâm tình, bình tĩnh nhìn anh, “Có lửa giận gì thì hướng về em, đừng kéo người khác xuống nước.”

Thẩm Văn Hãn giận quá thành cười, hướng về phía cô? Không thể đánh, không thể đánh, bảo anh hướng về phía cô kiểu gì?

Anh bỗng đứng dậy, “Rất tốt, ở trong cảm nhận của em, ngay cả một cấp dưới không quen biết đều quan trọng hơn so với anh.” Anh mím chặt môi, bình tĩnh nhìn Ôn Như Thị.

Thẩm Văn Hãn rất muốn tự nói với mình, không cần quan tâm đến sự khiêu khích của cô, nhưng trong đầu lại luôn nhịn không được một lần lại một lần nhớ lại, lời mà cô nói khi ở thôn họ Thẩm vào hai năm rưỡi trước.

Khi đó Ôn Như Thị cũng không chút nhượng bộ đứng trước mặt anh như vậy, trong mắt Thẩm Văn Hãn dần tràn ra thất vọng không chút che giấu.

Anh nhượng bộ, đáng tiếc, nhượng bộ của anh cũng không nhận được thiệt tình đối đãi.

“Đây là một lần cuối cùng, nếu lại bị anh bắt được, anh sẽ không lại hạ thủ lưu tình.” Thẩm Văn Hãn dứt khoát quay đầu, phòng của anh ở tầng ba, vẫn là căn phòng đơn giản đó, nhưng là, anh sẽ không vẫn mãi ở phòng đó.

Nhìn anh đầu cũng không quay lại rời đi, khóe miệng Ôn Như Thị lộ ra một nụ cười chua xót, không phải cô muốn đối chọi gay gắt như vậy, nhưng nếu cô không tìm chút phiền toái cho Thẩm Văn Hãn, xí nghiệp Tống thị sẽ bị anh đánh sụp.

Cô không biết tại sao Thẩm Văn Hãn phải luôn cắn Tống Ti Cật không tha, chỉ biết là, nếu cô không ra tay chèn ép anh, nửa đời sau của Tần Hiểu Lăng sẽ phải đi theo nhà họ Tống cùng nhau ăn trấu nuốt cải.

Để vai nam nữ chính vui vui vẻ vẻ sinh hoạt cùng nhau cũng là trách nhiệm mà thân là người chấp hành phải đạt thành.

Cô không có lựa chọn, chỉ có thể vào lúc nhà họ Tống tiến hành phản công âm thầm giúp đỡ anh.

Đây đều là những chuyện cô không thể nói cho Thẩm Văn Hãn biết.

Ôn Như Thị không có cách nào nói với anh, mình là vì nhà họ Tống, cũng không cách nào giải thích, tại sao mình nhất định phải kiên trì giúp nhà họ Tống.

Anh là mọt người đàn ông nhạy cảm, rất dễ dàng có thể phát hiện ra sơ hở trong lời nói của cô.

Dùng vô số lời nói dối đi làm tròn một lời nói dối khác, không phải điều mà Ôn Như Thị hi vọng, cho nên cô chỉ có thể im lặng.

Ôn Như Thị suy sụp ngồi về lại trên ghế, Thẩm Văn Hãn trưởng thành quá nhanh, có lẽ không mấy năm nữa, cô liền không còn lực lượng đi áp chế người đàn ông này.

Anh có thiên phú kinh người, mà ánh mắt nhìn xa trông rộng này không phải nhiều hơn mấy chục năm kinh nghiệm là có thể bù đắp được hoàn toàn. Trừ khi bây giờ cô triệt để đánh anh không có đường trở mình.

Nhưng là, cô sao có thể làm như vậy chứ?

Anh là chồng cô, là người đàn ông mà đời này Ôn Như Thị nhận định!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui