Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Ôn Như Thị ngồi trên giường, chăn che đến giữa lưng, trong tay cầm một quyển sách tiếng Anh Thẩm Văn Hãn đặt bên gối, tùy ý lật.

Trong sách có rất nhiều chú thích viết tay, rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, có chút kiệt ngạo, ngược lại không đè nén ẩn nhẫn như bản thân hắn.

Cửa gỗ cũ kĩ khẽ động, phát ra tiếng cót két khiến người ê răng, Ôn Như Thị ngẩng đầu.

Thẩm Văn Hãn cả tối cũng chưa nói câu nào xuất hiện ở cửa, trong tay cầm vải sạch cùng thuốc mỡ.

Ôn Như Thị yên lặng chăm chú nhìn anh đi đến bên mép giường ngồi xuống, vạch chăn trên chân cô ra, nhẹ cầm bàn chân bị thương của cô đặt lên đùi mình, đâu vào đấy bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Thẩm Văn Hãn cúi đầu, mày rậm anh tuấn khẽ chau, đôi môi kiên nghị mím thành một đường thẳng.

Động tác anh mềm nhẹ, làm không khí trong phòng có chút quái dị không nói được thành lời, có chút thân mật, đồng thời lại có chút xa cách, có chút ái muội, lại loáng thoáng có chút ngăn cách.

Không có tức giận của buổi chiều, giữa hai người như nhiều thêm cái gì, lại ít đi cái gì.

Ôn Như Thị im lặng, chờ đợi Thẩm Văn Hãn đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ này. Nếu anh đã có thể làm ra hành động cầu hòa này, vậy nhất định sẽ có chuyện muốn nói với cô.

Cô là thật muốn xem, người đàn ông này sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.

Quả nhiên, không qua bao lâu Thẩm Văn Hãn liền lên tiếng.

Giọng anh bình tĩnh trầm trầm, thật giống như đang tự thuận chuyện xưa của người khác: “Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, trong nhà chưa từng qua một ngày tốt nào. Mỗi ngày đều là rau xanh mì nhũn, thỉnh thoảng có thể ăn một bữa cơm trắng đã coi như không tệ.

Khi em gái ra đời, mẹ tôi bởi vì dinh dưỡng không đủ mà không có sữa, ba vì có thể nuôi sống một nhà lớn nhỏ mà đến công trường ở trấn trên làm công nhân bốc vá, sau này bị thương đến gân cốt. Cho đến bây giờ, mỗi khi mưa dầm ba đều đau đến không xuống được giường.”

Anh mở vải bông, băng kỹ bàn chân đã được bôi thuốc của Ôn Như Thị, “Tôi cùng anh trai dẫn theo em gái đến từng nhà trong thôn gõ cửa, chỉ vì muốn một chén cháo loãng.”


“Cô sinh ra chính là càng vàng lá ngọc nuông chiều, chưa từng qua cuộc sống khó khăn như vậy,” Thẩm Văn Hãn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, hơi dừng, sau đó chậm rãi đặt nó về lại trong chăn đắp kín, “Cô sẽ không biết, trên thế giới này còn có người vì sinh tồn mà đau khổ giãy dụa, cũng sẽ không biết, đối với một gia đình như vậy mà nói, tê liệt là một chuyện đáng sợ đến thế nào.”

Anh duỗi tay, thay Ôn Như Thị dịch dịch góc chăn, giương mắt nhìn cô, trong mắt có chân chân thật thật bi thương.

Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nói: “Cô nói không sai, nhà họ Thẩm chúng tôi thiếu nhà các người, cô không có lý do gì phải chịu tính xấu của tôi.” Thẩm Văn Hãn nghiêng đầu, tựa như dỡ xuống cao ngạo tự tôn của mình.

Ôn Như Thị im lặng nhìn chăm chú vào anh, không có nói tiếp.

Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự như Tần Hiểu Lăng, hoặc là Ôn Như Thị chân chính, là một đại tiểu thư ngang ngược miệng cứng lòng mềm, có lẽ, cô sẽ vì chân tình hôm nay Thẩm Văn Hãn lộ ra mà đồng tình tìm không ra phương hướng.

Nhưng cô không phải, cô có thể phân rõ, trong mỗi một câu nói của anh, câu nào là thật lòng, câu nào là giả ý.

“Như Thị, chúng ta bắt đầu lần nữa, được không?” Thẩm Văn Hãn cụp mắt, lông mi dài thẳng tắp phủ lên đôi mắt thâm thúy của anh.

Cuộc sống khổ là thật, trân trọng em gái là thật, muốn chữa khỏi cho anh trai cũng là thật, áy náy với ba mẹ cũng là thật, muốn cùng cô bắt đầu lần nữa, lại là nửa thật nửa giả.

Ôn Như Thị nghiêng người, cầm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trên chăn của anh.

Cô dịu dàng khẽ mỉm cười: “Được.”

Cô rất muốn biết, một nửa thật tình một nửa giả ý kia, đến cùng thật lòng là cái gì, giả ý là cái gì.

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng theo cửa sổ khép hờ tiến vào, trên đất đốt cuộn hương muỗi, có khói nhẹ lượn lờ chậm rãi bay lên.

Vợ chồng hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, đều tự nằm ngang, ai cũng không tới gần đối phương.

Ôn Như Thị nhắm mắt, bên tai là tiếng hít thở vững vàng của Thẩm Văn Hãn. Hai người đều không lên tiếng, nhưng lại kỳ dị biết đối phương cũng không ngủ.


Phương thức ở chung như vậy làm cô nhớ đến dã thú không thể bỏ qua trên thảo nguyên.

Không có vừa thấy mặt đã bắt đầu chém giết, chúng nó đang dè dặt quan sát, thử thăm dò, căn cứ tín hiệu tứ chi tiết lộ ra ngoài của đối phương mà điều chỉnh trạng thái công kích của mình.

Từ từ, Ôn Như Thị ở trong suy nghĩ này dần dần chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Thẩm Văn Hãn không có sáng sớm tránh người nhà chạy đi rèn luyện như hôm qua.

Khi Ôn Như Thị rời giường, anh đã giúp cô lấy sẵn nước rửa mặt, bưng vào trong lòng, “Tỉnh rồi thì mau rửa mặt, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.”

Lướt qua những bị động phân tán ngày hôm qua, vào lúc Ôn Như Thị đi giày xong, Thẩm Văn Hãn liề đưa một chiếc khăn mặt đã được vắt khô qua.

Người đàn ông giữa lông mày là ý cười sang sảng, giống như giọt sương trong núi, sạch sẽ trong suốt, ánh mắt anh chuyên chú đến mức làm Ôn Như Thị suýt sinh ra ảo giác mình được yêu sâu sắc.

Trong lòng cô rùng mình, mặt không đổi sắc nhận lấy khăn tay ấm áp, chậm rãi lau mặt.

Người đàn ông này nhất định chính là một chính trị gia trời sinh, có bản sự co được giãn được, lợi hại là, anh có thể ngủ đông hoàn mỹ không tỳ vết che giấu chính mình, tựa như anh đã thật sự nghĩ thông suốt, muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu.

Nếu như không phải biết rõ từng kịch tình, còn có tài phú áp chế, có lẽ cuối cùng hai người thật sự đối đầu, hươu chết về tay ai cũng chưa biết chừng.

Nhìn bóng lưng bưng chậu nước rời đi của Thẩm Văn Hãn, Ôn Như Thị nhíu mày. Cố ý đánh thức mãnh thú ngủ sâu trong lòng anh, không biết đây là đúng hay sai.

Cô chỉ là cảm thấy, ngăn chặn không bằng dẫn dắt.

Nếu mặc Thẩm Văn Hãn chôn giấu u ám, ngày qua ngày, năm qua năm chồng chất lên nhau, cuối cùng có một ngày sẽ toàn bộ bộc phát ra. Bất kể là kể Tần Hiểu Lăng chịu tội, vẫn là mình chịu khổ, đều không phải một chuyện làm người ta vui vẻ.


Ít nhất, cô không giống người khác, không hề có lực đánh trả.

Tựa như 90% kim phượng hoàng từ trong khe núi bay ra, cực độ tự ti cùng tự phụ, là dấu ấn mà Thẩm Văn Hãn là dù người của hai thế giới cũng không thể thoát khỏi.

Nhưng, hôm qua một loạt những lời nói của Ôn Như Thị không chút lưu tình đâm trúng chỗ đau nhất ẩn sâu trong nội tâm của Thẩm Văn Hãn.

Cô biết mình tự tay đốt lửa, sẽ dẫn tất cả những tâm tình tiêu cực đè nén không biểu hiện ra mà vốn nên phát tiết lên người nam nữ chính ở đoạn kịch tình sau, phát tiết lên người mình trước.

Nhưng, Ôn Như Thị vẫn làm như vậy.

Kết quả khiến cô có chút bất ngờ, Thẩm Văn Hãn cũng không giống phượng hoàng nam thông thường, ngu đến mức dùng cái gọi là quan hệ vợ chồng đến dọa cô, ngược lại lựa chọn chiến thuật quanh co.

Anh rất thông minh, đàn ông thông minh như vậy, nếu cuối cùng đều bị ngoại vật không nên để trong lòng hủy đi, vậy thì thật là đáng tiếc.

Ăn xong bữa sáng, Ôn Như Thị đơn giản thu thập chút vật phẩm của mình, đi theo Thẩm Văn Hãn xuống núi. Cô đi chậm rãi, phỏng chừng đến dưới chân núi không sai biệt lắm cũng là giữa trưa, hai giờ, ở trên trấn tùy tiện ăn gì đó rồi nghỉ ngơi chốc lát, lái xe nhà họ Ôn cũng nên đến.

Lúc Thẩm Văn Hãn giúp cô mở cửa xe, Ôn Như Thị bỗng đè tay anh lại, nhẹ nhàng nói: “Còn có mấy ngày là thời gian nghỉ kết hôn của anh hết rồi, nếu không muốn cùng em trở về thành, anh có thể lại ở nhà thêm hai ngày, trước khi đi đến gặp ba mẹ em một chút là được.”

Thân thể hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, Thẩm Văn Hãn gần như có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của cô lướt qua cổ mình.

Anh không rõ, mục đích của cô không phải là mang anh về nhà họ Ôn, nhận lỗi với ba Ôn mẹ Ôn hay sao?

Anh đều đã chuẩn bị xong, mặc kệ đối phương chỉ trích quát tháo thế nào anh cũng nhịn hết xuống, sẽ không lộ ra chút oán hận nào.

Nhưng là, bây giờ cô lại nói không cần.

Thẩm Văn Hãn kinh ngạc nhìn cô, miệng há to, muốn nói không sao, anh về cùng cô, nhưng lại nói không nên lời.

Anh thật sự rất muốn ở lại bồi ba mẹ mình, bọn họ già đi, tóc mai đều đã chuyển màu hoa râm. Bọn họ không giống ba mẹ Ôn Như Thị tỉ mỉ bảo dưỡng, rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi, nhìn qua lại già hơn ba mẹ Ôn cả hai mươi tuổi.


Thẩm Hương còn phải đi học, ngày thường việc nhà nông cũng không giúp được bao nhiêu, nếu anh ở lại, ít nhất có thể để bọn họ được nghỉ ngơi nhiều mấy ngày.

Ôn Như Thị khẽ xoa mặt anh, bỗng kiễng chân lên, hôn một cái lên khóe môi anh, “Em sẽ giúp anh giải thích với ba mẹ, anh cứ yên tâm ở là được.”

Tiếng vừa dứt, cô liền nhẹ xoay người ngồi vào chỗ ngồi phía sau, trước mặt anh đóng cửa xe lại.

Thẩm Văn Hãn ngây người tại chỗ, bên môi vẫn còn hơi ngứa, phảng phất còn lưu lại xúc cảm nôn mềm kia.

Cửa kính xe hơi chậm rãi kéo xuống, lúm đồng tiền minh diễm của Ôn Như Thị xuất hiện bên cửa xe, cô ngẩng mặt lên, mày như trăng lưỡi liềm, ôn nhu nói với anh, “Em ở nhà chờ anh.”

Thẩm Văn Hãn đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe dần chạy xa, qua thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Trên đường người qua lại ồn ào, tựa như suy nghĩ đang hỗn loạn của anh, thẳng đến chiếc xe bị cản phía sau bóp còi anh mới lấy lại tinh thần, chậm rãi bước về hướng đường đi lên núi.

Vừa về đến nhà Ôn Như Thị còn chưa kịp ngồi xuống uống một hớp nước, mẹ Lý đã đứng sau lưng cô muốn nói lại thôi.

Đôi lông mày thâm thúy của cô nhếch lên, buồn cười mở miệng trêu chọc nói: “Dì sao vậy, lại có ai trêu chọc dì không thành, nhưng đừng nói với con là tại con, con vừa mới trở về thôi.”

“Ai da, không phải,” bọn bà sắp rầu chết, bà cô nhỏ này còn ở đây nói mát, mẹ Lý đặt mông ngồi xuống đối diện, “Dì là muốn hỏi sao lại chỉ có mình con trở lại. Cậu Thẩm đâu, sao cậu ấy không về với con?”

“À, là chuyện này ạ, con để anh ấy ở lại trên núi thêm hai ngày,” Ôn Như Thị lơ đễnh đứng lên, đi lên lầu. Ở nhà họ Thẩm mấy ngày, tắm rửa không tiện, cô nhỏ mấy giọt tinh dầu vào bồn tắm, thoải mái ngâm mình.

Đi mấy bước, cô chợt nhớ tới cái gì, bám tay vịn xoay người nói với mẹ Lý: “À, dì nhớ bảo người thu dọn sạch phòng kế bên phòng con, ga trải giường vỏ chăn đều thay mới.”

Mẹ Lý đang muốn đuổi theo hỏi thêm mấy câu lập tức bị lời của cô đánh lạc, bà nghi ngờ hỏi: “Trong nhà sắp có khách à? Sao dì không biết, có điều dù khách muốn tới cũng nên thu dọn phòng khách ở tầng 1, sao có thể để người ta lên tầng 3 đâu.”

Ôn Như Thị hướng phía sau phất phất tay, đầu cũng không quay lại nói dứt lời liền đi tới phòng mình.

“Không phải khách, là Thẩm Văn Hãn, sau này con với anh ta chia phòng ngủ.”

“Cái gì?! Như vậy sao được, Tiểu Như của dì…” Mẹ Lý sợ hãi, sau đó trực tiếp đuổi theo lên lầu.!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận