Mạc Vẫn Sa ngồi bên cạnh chỉ chăm chăm lo sờ tay Phượng Cửu hoàn toàn không có ý định xen vào.
Sắc mặt Lạc Dư trầm xuống, cậu kéo tay Lăng Quân đứng dậy.
- Không cần nữa, chỉ là gương mặt mà thôi, tôi có thể không ra ngoài, nếu nhất thiết thì có thể đeo mặt nạ, Lăng Quân, chúng ta đi.
Khó khăn lắm hai người mới gặp lại nhau, sao cậu có thể để Lăng Quân dùng máu của mình để khôi phục cái gương mặt này chứ.
Lăng Quân bị kéo đi, hắn không nói gì hết suốt đường đi chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm bóng lưng kiên định của Lạc Dư.
Những ánh mắt dò xét, chế giễu từ những người xung quanh đặt trên người cậu, còn cả ánh mắt thương hại đặt trên người mình nữa. Đến ngay chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến quần nhỏ gương mặt bị hủy.
Trong lòng em ấy nhất định rất khó chịu đi, bóng lưng yếu đuối kia nơi hắn không nhìn thấy rốt cuộc đã phải nhẫn nhịn chịu đựng thứ gì, hắn không biết, cũng không thể làm gì cho em ấy.
Nơi ngực trái truyền đến tiếng nhịp đập loạn xạ, hắn quá vô dụng, vô dụng đến nỗi chỉ có thể ở sau lưng người kia để cậu ấy bảo vệ. Hắn sinh ra trên đời này vốn đã chẳng có ý nghĩa gì cả, quần nhỏ xuất hiện đã đem lại hi vọng cho hắn nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng thể làm gì cho cậu ấy.
Hỏa hoạn nóng bỏng đem cậu ấy hủy hoại, giờ đây chỉ cần cái mạng quèn này của hắn là có thể làm chút chuyện cho cậu ấy rồi, hắn còn do dự gì nữa. Là sợ mình chết rồi cậu ấy sẽ tiến đến với một người khác, tốt hơn hắn, có năng lực hơn hắn sao?
Lăng Quân bật cười, hắn biết, mình không muốn, cực kì không muốn. Hắn muốn cùng người kia sinh tử không rời, cùng người kia bạc đầu giai lão, nhưng một người vô dụng như hắn xứng với cậu sao?
Người kia đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, đôi mắt cậu ấy khiến hắn trầm luân, hương vị cùng hơi ấm của cậu ấy làm hắn mãi mãi chẳng thoát ra được. Hắn muốn đè người kia dưới thân điên cuồng yêu thương, tiến sâu vào thân thể người ấy.
Càng nghĩ Lăng Quân càng hưng phấn muốn điên, hô hấp dồn dập, hắn hít sâu một hơi đem d*c vong trong cơ thể đè xuống.
- Quần nhỏ...
- Đừng nói gì hết.
Lạc Dư đột ngột dừng lại, cậu quay người, hai tay bắt lấy bả vai người kia đanh giọng nói:
- Em không sao hết, Lăng Quân, em đến thế giới này là vì anh, vì người em yêu. Gương mặt này dù không hoàn chỉnh cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta sống chết không rời, chỉ cần anh suốt đời suốt ki*p yêu duy nhất một mình em là được rồi, anh dám thề không?
- Quần nhỏ?
- Có được hay không?
Lăng Quân nhìn khóe mắt người kia đỏ bừng mím môi gật đầu.
- Nhất sinh, nhất thế, nhất song thân... A Dư, không chỉ ki*p này, dù ki*p sau, ki*p sau nữa Lăng Quân vẫn chỉ yêu một mình em, không rời không bỏ.
Lạc Dư hài lòng cười, mười ngón tay hai người đan vào nhau mặc kệ ánh mắt người khác trở về nhà.
Lạc Dư tưởng Lăng Quân đã thật sự quên ý định kia đi rồi nên yên tâm hết ăn rồi ngủ, không thì quấn lấy hắn chọc hắn tức điên lên.
Lạc Dư từng hỏi hắn Lăng Thụ đi đâu rồi, Lăng Quân gãi gãi đầu.
- Anh ấy đi bắt vợ rồi, vợ anh ấy dỗi, khiến anh cùng chị ở công ty lăn qua lộn lại mãi mới làm xong công việc, mệt chết đi được.
Lăng Quân lầm bầm oán trách, Lạc Dư không có ý tốt ôm bụng cười ha ha.
Cuộc sống hai người dần quay trở về quỹ đạo, không như Lạc Dư nghĩ, người kia không hề quên những lời Phượng Cửu nói. Lăng Quân âm thầm chuẩn bị, tiền tài hắn có đủ để quần nhỏ sống rất lâu, đến lúc đó em ấy nhất định đã thích nghi được cuộc sống con người rồi, em ấy... sẽ tốt thôi.
Lăng Quân nhờ anh trai đang quấn lấy lão bà của mình lấy lòng, nhờ anh ấy chăm sóc cho người con trai kia, Lăng Thụ đồng ý.
Trước khi chết hắn thật sự đã dốc hết lòng vì người kia, chỉ muốn cậu cả đời an bình.
Bầu trời mùa xuân rất đẹp, trong xanh, làn gió nhè nhẹ thổi tung mái tóc đen nhánh của Lăng Quân. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua người đang hôn mê trên giường tiến tới hôn lên trán cậu một cái mở cửa rời đi.
Vẫn căn nhà đó, Phượng Cửu dường như đoán trước hắn sẽ đến đã ngồi đó từ lâu đợi hắn.
- Đến rồi sao?
Lăng Quân nhìn hai người cười cười:
- Chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Phượng Cửu đá đá chân lắc lư đầu nhỏ liếc hắn từ trên xuống dưới.
- Xác định? cậu không sợ lão bà của mình bị người khác cướp đi sao? Cậu chết rồi, tuổi thọ yêu hoa hơn người bình thường rất nhiều lần, lỡ hoa dại nhỏ không chịu được cô đơn cắm cho cậu vài cái sừng thì sao? Nhiều nón xanh quá không khéo sau này cậu sẽ đầu thai thành con bò đó.
Mạc Vẫn Sa nhìn người trong lòng giảo hoạt chớp chớp mắt cười.
- Nghĩ kĩ rồi thì đi thôi.
Lăng Quân cúi đầu:
- Tôi chỉ là một kẻ vô dùng không hơn không kém, A Dư xứng đáng được người tốt hơn yêu thương. Vì vậy, bắt đầu thôi. Bạ𝑛 có biế𝘁 𝘁𝙧a𝑛g 𝘁𝙧𝒖уệ𝑛 { 𝘁𝙧𝒖m𝘁𝙧 𝒖у𝓮𝑛.v𝑛 }
Tim đau, nhưng đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của hắn, là thứ duy nhất hắn có thể làm để chứng minh bản thân không phải kẻ vô dụng. A Dư... A Dư...