Liễu Mạc đứng sau lưng Dương Lâm nhìn chăm chú vào bóng lưng của y, nghe y lẩm bẩm.
Dương Lâm, vậy... Tại sao ngươi không nhớ đến ta, ta đợi ngươi gần ngàn năm rồi, từ lúc ngươi mới chập chững biết đi ta đã có tình cảm với ngươi rồi, tại sao ngươi không để ý đến ta.
Dương Lâm quay đầu trở về nơi lưu giữ kỉ niệm của y và sư tôn.
- Hửm?
Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Dương Lâm nhìn lá thư cùng giới chỉ trên bàn do dự một chút rồi cầm lên xem.
Đây là Lạc Dư trước khi rời đi kêu mèo mướp thúi chuẩn bị, cậu không muốn người đồ đệ này chìm đắm quá sâu, nếu có thể thì hãy trân trọng người bên cạnh, người luôn đứng đằng sau âm thầm bảo hộ y, đừng để đến lúc mất đi, mới hối hận.
- Sư tôn.
Dương Lâm ngã xuống đất bật khóc nức nở, Liễu Mạc trầm mặc đứng ngoài cửa không dám vào, lặng im chờ đói.
- Liễu Mạc...
Dương Lâm mấp máy môi, Liễu Mạc còn tưởng bản thân mình nghe nhầm đến phản ứng lại thì lập tức chạy vào trong, ngồi xuống muốn đỡ y dậy.
- Tiểu Lâm.
Dương Lâm nhắm mắt ôm lấy Liễu Mạc.
- Ta mệt mỏi quá.
Y là một cô nhi được sư tôn nhặt ở chân núi, trước khi Huyết Nham đến đây y chính là người sư tôn yêu thương nhất.
Huyết Nham xuất hiện, hắn còn nhỏ, lại dẻo miệng nên sư tôn rất thích hắn, đi đâu cũng dẫn hắn đi theo, còn y chỉ có thể đứng từ xa nhìn bọn họ vui vẻ.
Càng lớn, y càng hận, y hận Huyết Nham, nếu không có hắn thì sư tôn vẫn yêu thương y nhất, hai người cũng không trở nên xa cách như vậy.
Một lần y vô tình thấy thân thể sư tôn, một hài tử mới lớn, huyết khí phương cương sao có thể chịu nổi, tình cảm của y cũng từ đó dần biến đổi.
Y không chỉ muốn sư tôn yêu thương mình mà còn muốn độc chiếm sư tôn, đem người trở thành của riêng bản thân y.
Nhưng ai biết được, Huyết Nham đã đi rồi sư tôn vẫn còn nhớ tới hắn, xa cách y.
Tại sao chứ, y làm gì sai?
- Liễu Mạc, ngươi nói, ta sai ở đâu? Tại sao sư tôn không cần ta, Huyết Nham có gì tốt chứ.
Liễu Mạc không biết phải nói gì, hắn ta trầm mặc một chút rồi thở dài một hơi.
- Sư tôn cũng rất thương ngươi, chỉ là người không biểu hiện ra mà thôi.
- Ngươi nói láo.
Dương Lâm đẩy Liễu Mạc ra lau nước mắt.
- Sư tôn rõ ràng là thương Huyết Nham hơn, người không thương ta.
Liễu Mạc lắc lắc đầu.
- Tiểu Lâm, ngươi nghĩ những gì mình làm thần không biết quỷ không hay sao?
Dương Lâm nhìn hắn ta ánh mắt lạnh lẽo, tên này nói vậy là có ý gì.
- Sư tôn của ngươi là chân nhân, có cái gì mà người không biết chứ, toàn bộ Thiên Tuyệt Tông này chẳng có gì thoát khỏi được lòng bàn tay của người hết.
Liễu Mạc giữ lấy mặt Dương Lâm trầm giọng.
- Mà ngươi, lại dám cấu kết với ma nhân, đưa người vào trong Thiên Tuyệt Tông giết Huyết Nham, sư tôn của ngươi, đều biết cả, chẳng qua là người không nói thôi.
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
- Nhưng người nghiêm khắc với ta như vậy...
- Nghiêm khắc? Người không phải là muốn ngươi kế thừa vị trí chân nhân này hay sao?
Liễu Mạc bất lực.
- Sư tôn của ngươi ép ngươi tu luyện, còn Huyết Nham? Hắn chỉ việc ăn chơi, những thứ khổ cực này muốn tu thì tu muốn ngừng thì ngừng.
- Huyết Nham là để người cưng chiều, còn ngươi... là hi vọng của ngài ấy.
Dương Lâm lắc đầu không muốn nghe nữa.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Dương Lâm vươn tay muốn bịp miệng Liễu Mạc lại nhưng bị hắn ta nắm chặt lấy mạnh mẽ hôn lên môi y.
- Đừng khóc nữa, ta đau.
Nụ hôn dần mất kiểm soát, Liễu Mạc gặm cắn ngày càng thô bạo, Dương Lâm càng giãy giụa thì cành khó thoát khỏi.
Chính vào lúc này y mới nhớ ra, Liễu Mạc, bản thể của hắn là một cây liễu, y bị hắn ta chói chặt rồi.
- Ưm, hức.
- Dương Lâm, ta đợi ngươi lâu lắm rồi, cho ta, được không.
Dương Lâm lắc đầu nguầy nguậy, y không muốn, y không muốn làm chuyện đó với Liễu Mạc, y muốn sư tôn.
Dương Lâm khóc lớn, động tác cởi đồ của Liễu Mạc khựng lại.
- Được rồi, ta không ép ngươi, đừng khóc.
“...”
Có lần một thì sẽ có lần hai, Liễu Mạc từ ngày ăn được trái ngọt dần dần không thỏa mãn, ngày ngày mò mẫm đến tìm Dương Lâm.
- A, sao ngươi lại trèo lên giường ta?
Dương Lâm vừa mở mắt ra đã thấy bên cạnh có thêm một người nam nhân, người này còn ngang nhiên đem y ôm vào lòng như vật sở hữu của mình nữa chứ.
- Cút, cút đi.
Một ngọn lửa giận dữ bùng cháy, Dương Lâm giơ chân đá Liễu Mạc xuống giường chỉ tay xua đuổi.
- Lát nữa ta lại đến.
Liễu Mạc không để ý đến sự kháng cự của Dương Lâm cười cười mở cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên Dương Lâm nhớ ra cái gì đó.
- Liễu Mạc, ngươi quay lại.
Dương Lâm hét lớn, Liễu Mạc thấy những đệ tử đang quét dọn trong viện dùng ánh mắt vi diệu nhìn qua, hắn ta thỏa mãn cười một tiếng.
- Ta đã nói là lát nữa sẽ qua rồi mà.
Ánh mắt mấy nam đệ tử trong viện bày ra vẻ mặt ta hiểu rõ, cũng không dám nói gì cúi đầu tiếp tục làm việc.
Dương Lâm ghé mắt nhìn qua cửa sổ thấy một màn này, y thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống a.
1000 năm sau,
Dương Lâm dùng số tài nguyên cực phẩm trong giới chỉ tu luyện đạt tới đại thừa kì, thành công kế thừa vị trí chân nhân của nguyên chủ.
Liễu Mạc cũng không kém, hắn ta không chỉ cũng đạt tới cảnh giới này mà còn thành công hốt được người nào đó trở thành người của mình.
Trong một rừng cây,
- Liễu Mạc, ngươi đi đâu rồi?
Dương Lâm đã quen với việc Liễu Mạc ở bên, một lúc không thấy người đâu là lại muốn đi tìm.
Soạt
- A.
Dương Lâm bị một đám cành liễu mềm dẻo quấn lấy lôi đi.
- Liễu, Liễu Mạc, ngươi lại muốn chơi trò gì nữa đây hả??
Mặt mũi Dương Lâm vì tức giận mà đỏ ửng mê người, đám cành liễu kéo y đi, còn đem y buộc thành hình chữ đại treo lơ lửng trên một gốc cây bên cạnh một cây liễu.
- Liễu... A.
Y phục trên người bị xé rách, những chiếc lá liễu mềm mại quét trên thân thể Dương Lâm khiến y run rẩy, nơi nào đó ngẩng đầu lên.
Đám cành liễu đùa nghịch cơ thể Dương Lâm, một cành buộc chặt thứ dưới thân y, mấy cành lại quấn vào nhau đưa đến nơi bí ẩn đó nhấn nhấn rồi đẩy vào.
- A ưm.
Liễu Mạc trở lại hình người đứng khoanh tay nhìn tràng cảnh tuyệt đẹp trước mắt.
- Tiểu Lâm, cầu xin ta đi, ta sẽ cho đệ thứ vừa to vừa ấm hơn cái thứ mềm dẻo lạnh lẽo này.
Mấy cảnh liễu đùa nghịch bên trong cọ qua cọ lại, còn không cọ đến nơi y muốn, khiến nơi đó của y ngứa ngáy khó chịu.
- Hức, Liễu Mạc, cho ta đi mà.
Liễu Mạc nhướng mày, càng ngày càng an phận nha, ngoan hơn trước không ít, dám mở miệng cầu xin luôn rồi.
- Cho cái gì?
Dương Lâm đỏ mặt, nhưng bên dưới thật sự rất khó chịu, y nhấp môi:
- Cho, cho ta cái đó, cây gậy bự của ngươi í.
Tròng mắt Liễu Mạc nheo lại, tiểu damdang này, đúng là thiếu th** mà.
- Là đệ nói đó, đến lúc không dậy được thì đừng có hối hận.
- Ưm, không hối hận, muốn, muốn lắm.
“BỐP”
- Sao đệ lại trở nên damdang vậy hả, hôm nay ta phải làm chết đệ.
- A, lớn quá.
“...”