Lạc Dư mặt mày nhăn nhó, cậu không muốn, cậu muốn đưa em trai đến một nơi không ai biết đến bọn họ sống một cuộc sống yên bình cơ.
Nhà Phong Nhật Vũ.
- Nè, tôi đã nói là anh buông tay ra mà, không nghe thấy gì sao.
Lạc Dương hét lên, cậu ta muốn chạy về xem anh trai, nhìn sắc mặt cùng khí thế cường ngạnh của người nam nhân kia chắc chắn là muốn làm khó anh trai, cậu ta phải trở về giúp anh ấy đấu khẩu.
- Ngoan ngoãn một chút.
Phong Nhật Vũ thản nhiên như không ném người lên giường, chính bản thân mình cũng nằm xuống đè lên người cậu ta.
- Tên thân kinh, anh lại muốn động tay động chân với tôi đúng không, tôi đánh chết anh.
Phong Nhật Vũ cúi đầu chặn miệng cậu ta lại, đêm qua anh ta đã nghĩ kĩ rồi.
Anh ta... Muốn Lạc Dương, cùng lắm thì ăn người trước rồi đợi đến 18 tuổi cưới là được, anh ta hình như thích thằng nhóc trong ngoài bất nhất này rồi.
- Ưm, ưm.
Lạc Dương mở to mắt muốn đẩy người ra, cậu ta lại giở trò cũ mếu máo khóc nấc lên, lần trước tên này vì thấy nước mắt của cậu nên mới chịu buông tha, lần này không biết có được không.
- A.
Nhưng...
Hiển nhiên là không được, ai kêu Lạc Dương khóc giả tạo đến thế cơ chứ.
Cậu em bị bắt lấy, Phong Nhật Vũ thỏa mãn nhìn vẻ mặt câu nhân của Lạc Dương.
- Anh muốn em.
- Cút, ông đây không cần.
Lạc Dương biết trò cũ không dùng được liền muốn động nắm đấm.
- Ông đây đánh chết anh.
Phong Nhật Vũ cười trầm thấp ghé sát vào tai cậu ta phun khí nóng.
- Em... Đánh không lại.
- Anh..
Đồ trên người bị Phong Nhật Vũ kéo xuống, Lạc Dương tức nhưng không biết phải làm thế nào với cái tên ban ngày ban mặt muốn tuyên dam này.
- A.
Nơi bí ẩn đằng sau bị một ngón tay dùng lực cắm vào, Lạc Dương toàn thân co quắp.
- Huhu, đừng mà.
Lần này Lạc Dương khóc thật rồi, trên mặt cậu ta thấm đẫm những giọt chất lỏng trong suốt, mắt cũng đỏ lên.
Đánh không lại, chửi cũng không xong, Lạc Dương cậu ta chưa từng bị bắt nạt đến mức này, Phong Nhật Vũ, anh là đồ xấu xa.
- Đừng, đừng khóc.
Phong Nhật Vũ muốn rút tay ra khỏi cái bông hoa nhỏ của Lạc Dương nhưng nó quá chặt.
- Tiểu Dương ngoan, thả lỏng ra nào, anh không lấy ngón tay ra được.
Phong Nhật Vũ chậm rãi vỗ về một lúc sau nơi đó của Lạc Dương mới nới lỏng phòng bị.
Nhóp nhép
Phong Nhật Vũ nhân cơ hội đâm cả ngón tay vào bên trong rồi hỏa tốc rút ra.
- Ách... A.
Lạc Dương ưỡn người, cậu ta tức giận trừng mắt nhìn Phong Nhật Vũ rồi đứng dậy muốn lấy quần áo mặc vào.
- Đừng mặc, để không đẹp hơn.
Lạc Dương lườm nguýt Phong Nhật Vũ một cái, đừng tưởng Lạc Dương này không biết ý đồ của tên chết tiệt nhà anh, hừ.
...
Bên kia, Diệp Trì nhìn người vẫn còn do dự không quyết, hắn tức muốn điên lên.
- Anh mà không đồng ý thì tôi sẽ cho một đám nam nhân th** chết anh.
- ...
Lạc Dư câm nín, cậu cười gượng gạo.
- Tôi làm, tôi đương nhiên sẽ tiếp tục làm người đại diện cho cậu.
Diệp Trì đắc ý cười, nói nhỏ nhẹ không nghe cứ ép hắn phải nặng tay mới chịu, hừ, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Vậy tôi về trước đây.
Lạc Dư đứng lên muốn tiễn Diệp Trì nhưng hắn đột nhiên lại dừng chân quay đầu nhìn chằm chằm hành lí của cậu nheo mắt nói:
- Nếu anh dám chạy trốn, để tôi bắt được tôi sẽ đem em trai anh vứt vào phố đỏ, cho đám lang băm ở đó làm chết cậu ta.
Lạc Dư tái mặt, trong cốt truyện có nói đến phố đỏ, nơi đấy có thể nói là tụ tập tất cả các thành phần xấu xa nhất, dơ bẩn nhất trong xã hội, những thứ không trong sạch cơ bản đều lựa chọn nơi đó làm địa điểm giao dịch.
Diệp Trì muốn đưa em trai cậu vào đó giống như trong cốt truyện sao, hừ, không thể.
- Tôi mới không thèm trốn, tôi là ai chứ, trốn? Từ này không có trong từ điển của tôi.
Diệp Trì rời đi, Lạc Dư đóng cửa lại trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, tên này sao lại có thể đồng thời nói ra kết cục của nguyên chủ và Lạc Dương chứ, sẽ không trùng hợp như vậy đi.
Lạc Dư mang theo nghi hoặc xách đồ vào phòng, dưới thân thỉnh thoảng lại nhói lên làm cậu di chuyển có chút khó khăn.
Tạm thời không đi nữa, để một thời gian cho Diệp Trì hòa hoãn lại rồi chuồn cũng không muộn.
Lạc Dư nhớ đến thằng em của mình, hình như bị hàng xóm mới đến lôi đi rồi.
Cốc Cốc Cốc
Lạc Dư đi sang nhà Phong Nhật Vũ gõ cửa, đúng lúc Lạc Dương cũng từ trong đó bước ra.
- Anh.
Mắt cậu ta có chút sưng, môi cũng đỏ bừng nhìn vô cùng yêu diễm.
- Em...
Lạc Dư nhìn một phát là biết chuyện gì xảy ra, trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa giận không tên.
- nThằng đó cưỡng ép em?
Lạc Dương thấy anh trai phát hiện ra liền vội vàng phủ nhận.
- Không có, bọn em chưa làm gì hết mà.
Mặc dù cậu ta nói như vậy nhưng Lạc Dư vẫn không thể chấp nhận được. Sao có thể thế này cơ chứ, nhà có được hai anh em, cả hai đứa đều yêu đàn ông, cái này không được a.