Kế Hoạch Đè Nam Chủ

A a a, đừng mà.

Lạc Dư đau đớn kêu lên, nước mắt cũng chảy xuống.

- Đồ đáng ghét.

Cậu há miệng cắn mạnh vào vai Huyết Nham, tên đáng chết này, đừng có mạnh bạo như vậy có được không, đừng nói là muốn làm chết cậu luôn đó.

- Ha.

Huyết Nham gầm nhẹ, hắn lật người đè sư tôn của mình xuống giường nhấc một chân Lạc Dư động mạnh, từng cú thúc của hắn đều đâm vào nơi sâu nhất nhắm thẳng đến điểm mẫn cảm của cậu.

- A, đừng...

Lạc Dư vô lực nằm im, mặc kệ hắn lăn lộn.

“...”

Mặt trời dần ló dạng, Huyết Nham đè trên người Lạc Dư thỏa mãn dụi dụi vào cổ cậu.

- Sư tôn ~


Đừng vứt bỏ ta, ta đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi, tuy yếu hơn người một chút nhưng ta cũng đã đạt tới Hợp Thể kì rồi, chỉ kém người có một cảnh giới không bao lâu nữa ta có thể bảo vệ người rồi, người thu nhận con một lần nữa có được không, hai chúng ta lại trở về như lúc không có chuyện gì, như thế rất tốt mà.

- Ưm.

Huyết Nham nằm xuống bên cạnh Lạc Dư ngủ thiếp đi, 250 suốt một đêm bị nhốt cuối cùng cũng nhìn thấy kí chủ bảo bối của mình.

- /Kí chủ, mau tỉnh/

Lạc Dư mở mắt ra, xong rồi sao? Không làm nữa à?

250 đọc được suy nghĩ của cậu, nó nhìn người mặc độc nhất một cái quần bĩu môi. Trên dưới đều sắp nát rồi mà còn muốn làm tiếp, đúng là không có tiền đồ.

- /Kí chủ, mau ném người khỏi Thiên Tuyệt Tông đi, đừng để người ta thấy đường đường Thiện Lạc chân nhân lại chứa chấp ma tôn./

250 chống cằm, nói:

- /Hì hì, không khéo đến lúc đó cậu liền bị đám người đó giết chết trước khi cốt truyện đi đến hồi kết nữa đó./

Lạc Dư sầm mặt, con mèo mướp thúi này chỉ giỏi dọa nạt cậu, vứt thì vứt, cậu có nói là không vứt đâu chứ, lèo nhèo điếc hết cả tai.

“Sột soạt”

Cậu bình tĩnh đỡ eo đứng dậy cầm lấy từng kiện y phục mặc vào, ôi, eo cậu sắp gãy mất rồi, hức.

Lạc Dư dùng linh lực khiến Huyết Nham ngủ say rồi mang theo người ra cửa vận dụng công pháp của nguyên chủ che giấu khí tức cùng sự tồn tại của hắn hướng tới ngoại vi Thiên Tuyệt Tông chạy tới.

- Quả nhiên sư tôn người vẫn không buông được tiểu tử đáng chết đó.

Dương Lâm từ đằng sau một gốc cây đi ra, nụ cười trên môi hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt chất chứa lửa giận ngập trời nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Dư.

- Sư tôn, là người ép con.

Dương Lâm quay đầu trở về phòng, không phải y không phát hiện ra có người đang nhìn mình, nhưng như vậy thì đã sao, thứ y quan tâm chỉ có một mình sư tôn của y thôi.

Liễu Mạc đứng ngoài cửa phòng Dương Lâm thất thần.


- Qua lâu như vậy rồi, ta dường như... vẫn chẳng có một chút cơ hội nào.

Liễu Mạc cười khổ quay đầu trở về chỗ ở của mình.

Ngoại vi Thiên Tuyệt Tông, Tam sơn thôn.

- Chủ nhân, chúng ta vứt hắn ở đây thật sao? Dù gù hắn cũng là nam chủ, làm vậy không được tốt cho lắm.

Lạc Dư phất tay chẳng quan tâm, trên người thằng nhóc này chẳng có lấy một xu, không gian giới chỉ của hắn thì cậu lại dùng không được, muốn cậu bỏ tiền thuê cho hắn một nhà trọ là không thể nào, cậu cũng biết tiếc tiền chứ.

Lạc Dư túm cổ 250 lôi đi để mặc Huyết Nham nằm lăn quay ở trong ngõ hẻm. Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì xung quanh đã có không ít người vậy xem.

Huyết Nham nghi hoặc, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Không phải hắn đang ở cùng sư tôn sao, nơi này là chỗ nào, mấy người này vây quanh hắn làm cái gì, không lẽ trên mặt hắn dính thứ gì sao?

Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Huyết Nham, hắn ngồi dậy lạnh lùng nhìn đám thường dân.

- Câc ngươi nhìn ta làm gì?

Lửa giận bùng phát, Huyết Nham hắn cũng không hiểu lí do tại sao mình lại tức giận, là do sự chán ghét đối với cái nhìn của người khác hay là vì người nào đó.

- Ha ha, tiểu huynh đệ, cái đó...

Người dân ở đây cũng không phải lần đầu nhìn thấy tiên nhân, họ cũng biết người trẻ tuổi này không phải người bình thường, có điều tuổi tác lại không cao tu vi chắc cũng chỉ dừng lại ở trúc cơ kì nên cũng không sợ hãi.

- Ha ha.


Nam tử trung niên cười lớn dùng ngón trỏ chỉ chỉ cơ thể hắn, Huyết Nham cau mày cúi đầu xuống nhìn.

- ....

Ta đ*t!!

Lạc Dư, ngươi là tên thúi tha, dám không mặc đồ cho lão tử, để lão tử làm gà trụi lông trước bàn dân thiên hạ, được lắm, ngươi cứ đợi đấy cho ta.

Huyết Nham mặt đỏ đến mang tai, vội vàng lấy y phục trong không gian giới chỉ ra mặc vào rồi lập tức chạy về ma cung, tức chết hắn rồi.

- Ấy, quần áo của ai đây?

Đến sáng Lạc Dư mới để ý đến đống lộn xộn trên giường, hôm qua cậu mệt quá, vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ nên không phát hiện ra, của ai đây.

- Huyết Nham?

250 xuất hiện bên cạnh, nghiêng đầu nhìn đống quần áo bĩu môi.

- Không là của hắn thì của ai, không biết người nào đó vội vàng phủi sạch quan hệ, làm xong liền không cần người xách người ta ném thẳng ra khỏi cửa ngay cả đồ cũng không cho người ta mặc.

Lạc Dư nhăn mũi, sao cứ cảm thấy con mèo mướp này đang ghen ăn tức ở thế nhỉ, ai động chạm gì đến nó đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận