Lạc Dương bị người của Lục Nhất Thành đưa đi, đến lúc Phong Nhật Vũ phát hiện ra cậu ta biến mất thì đã muộn.
- Tìm, không tìm được thì các người cũng không cần trở về nữa.
Phong Nhật Vũ hét ầm lên, trên mặt đằng đằng sát khí khiến đám thuộc hạ của anh ta sống lưng ai nấy đều lạnh ngắt, bọn họ cúi đầu đi ra ngoài.
- ...
Diệp Trì không bị mấy lời này của Phong Nhật Vũ dọa, hắn ngồi trên ghế ánh mắt như có như không nhìn cửa ra vào. Phong Nhật Vũ thấy hắn như vậy liền nhếch môi cười lạnh.
- Ha, nhớ người ta rồi? Lúc đầu không biết là ai sống chết muốn đem những thứ xấu xí của người mình yêu ra cho bàn dân thiên hạ xem, giờ hối hận rồi?
Diệp Trì trầm mặc, Phong Nhật Vũ tức điên, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười sầm xuống, lạnh lẽo.
- Chuyện của hai người tốt nhất nên tự mình giải quyết đi, đừng lôi người khác vào, đặc biệt là Lạc Dương.
Phong Nhật Vũ ra ngoài đi tìm người, cánh cửa bị anh ta không lưu tình đóng rầm một cái thật mạnh.
Diệp Trì vẫn nhìn chăm chú cánh cửa ngẩn người, mới một ngày thôi hắn... Đã hối hận rồi.
Phong Nhật Vũ tìm thấy Lạc Dương trong cuộn băng ghi hình ở cửa hàng tạp hóa.
- Còn đứng đó làm gì?
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Sở cảnh sát, trong phòng giam của Lạc Dư.
- Cái gì vậy?
Một người mặc quân phục đưa cho cậu một cái phong bì, Lạc Dư mở nó ra. Cậu vừa nhìn thấy thứ bên trong trán liền nổi gân xanh, tức giận.
Lạc Dư nghiến răng ken két, bên trong là tấm hình Lạc Dương bị bắt trói, cậu đương nhiên biết đối phương có dụng ý gì.
Môi cậu mím thành một đường thẳng, cũng may cậu đã nghĩ đến trường hợp này nên còn chưa khai người ra.
- Phù.
Lạc Dư âm thầm cầu nguyện, cậu chỉ có một người thân là Lạc Dương mà thôi, chỉ mong Diệp Trì không tàn nhẫn đến nỗi bỏ mặc nó.
Nhà của Phong Nhật Vũ,
- Tìm Lạc Dương.
Chỉ ba từ, Diệp Trì đã biểu đạt ý muốn của mình với người ở đầu dây bên kia.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Quản gia Diệp gia hiểu ý, Diệp Trì cúp máy đứng dậy rời khỏi nhà thằng bạn của mình.
Hắn tạm thời vẫn chưa chấp nhận được việc Lạc Dư ở bên cạnh Lục Nhất Thành.
Diệp Trì hắn không quan tâm đến thân thể cậu có trong sạch hay không, thứ hắn quan tâm... Đó là tình cảm của Lạc Dư, cậu vẫn luôn như gần như xa với hắn làm hắn tưởng bở, nghĩ cậu là của riêng mình.
Nhưng... Những việc xảy ra mấy hôm nay đã đánh tan mộng tưởng của hắn, Lạc Dư, rốt cuộc thì anh yêu ai chứ.
Hay là, trái tim của anh, vốn dĩ không hề có chỗ chứa chấp bất kì người nào.
Diệp Trì không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng chạy tới tụ tập với Phong Nhật Vũ, hắn cần thời gian để suy nghĩ, Lạc Dư vẫn nên ở trong sở cảnh sát mấy ngày đi.
Hắn sợ nếu thả Lạc Dư ra vào lúc này thì cậu lại đi ve vãn người đàn ông khác, hắn không cho phép chuyện mấy bức ảnh kia xảy ra một lần nữa.
- Đến rồi.
Phong Nhật Vũ không lạ khi thấy hắn, anh ta hiểu thằng bạn này của mình. Chỉ là mất tấm ảnh mà thôi, trên đời này có được mấy ai trong sạch từ trong ra đến ngoài chứ, không chấp nhận được khuyết điểm đối phương thì không thể gọi đó là tình yêu được.
- Người của tôi đã tìm ra vị trí của Lạc Dương, đi.
Phong Nhật Vũ nhướng mày, tốc độ của thằng này vẫn nhanh như vậy.
- Lên xe.
Một đám người đến trước cổng biệt thự tụ họp với người Diệp gia.
- Thiếu gia, người đang ở bên trong.
Một đám người phá cửa xông vào, chuông cảnh báo vang lên đem những người trong căn biệt thự sợ hết hồn.
- Là kẻ nào làm bậy?
Lục Nhất Thành đang làm việc cũng bị tiếng cảnh báo chói tai thu hút sự chú ý, khó chịu bước xuống lầu.
- Người đâu.
Không ai trả lời gã, tất cả giống như chìm vào trong im lặng cho đến khi cánh cửa phòng khách bị mở ra.
- Lục Nhất Thành, gan mày cũng thật lớn.
Đám người Phong - Diệp đem cả căn biệt thự bao vây lại, Lục Nhất Thành bị bắt đẩy ngã đến trước mặt hai người Diệp Trì.
- Tìm người.
Phong Nhật Vũ đem theo người đi, để lại Diệp Trì cùng Lục Nhất Thành ở riêng.
- Mày, mày muốn làm gì?
Diệp Trì nhếch môi, khuôn mặt trở nên hung ác đến đáng sợ.
“Bốp”
- Nhìn không thấy sao, ông đây, muốn... Đánh người.
Lục Nhất Thành bị Diệp Trì đè ra đánh tới tấp, một chôn băng ghi hình rơi ra gã vươn tay muốn nhặt lại.
- Hửm?
Diệp Trì không để gã được như ý nguyện, nhanh nhạy nhặt nó lên cầm trên tay.
- Vội như vậy, ta thật tò mò không biết nó là cái gì nha.
Diệp Trì lấy máy tính của thuộc hạ đưa tới, đưa cuộn băng ghi hình vào bên trong mở ra.
Lục Nhất Thành sắc mặt không được tốt lắm, gã cúi đầu rũ mắt, che giấu đi sự băng lãnh tàn độc bên trong.
Màn hình máy tính xuất hiện một đoạn video, Diệp Trì nhìn hai người trong đó toàn thân lập tức cứng đờ.
- Mày vậy mà còn quay cả video, muốn chết.
Lửa giận bùng phát, trái tim Diệp Trì nhói lên, thằng kh*n nạn.