Cảnh tượng tiếp theo càng khiến Diệp Trì sôi máu.
Hắn đáng lẽ ra phải vui mừng vì Lạc Dư không bị làm nhục mới đúng, nhưng khi nhìn thấy người mình yêu bị một tên tiểu nhân đem ra bày đủ loại tư thế d*m loạn chụp ảnh, quay video như vậy thì có thằng đàn ông nào mà chịu được chứ.
Tức chết hắn rồi.
Diệp Trì thở gấp, tơ máu trong mắt nổi lên dọa Lục Nhất Thành sợ hãi.
- Tôi, tôi không có làm gì người đại diện của cậu, tôi không... Không có hứng thú với đàn ông.
Gã ấp úng muốn giải thích, gã biết nếu bây giờ mình mà không biện hộ cho mình thì nhất định sẽ bị người này đánh chết.
Cơ thể Lục Nhất Thành nhịn không được run lẩy bẩy, gã nói đều là sự thật, gã hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông, ghê tởm chết đi được.
Diệp Trì mặt không có lấy một chút cảm xúc, hắn đi tới trước mặt Lục Nhất Thành ngồi xuống túm lấy cổ áo gã.
- Đáng chết.
Một nắm đấm vung tới, khóe miệng Lục Nhất Thành lập tức chảy máu.
Bốp
Bụp
Cộp
Diệp Trì đem người đánh đến tàn tạ, hắn túm lấy tóc gã đàn ông kh*n nạn trước mặt đập thật mạnh xuống đất.
- A.
Dòng chất lỏng màu đỏ từ trên trán chảy xuống, Lục Nhất Thành bị đánh đến ngây người không có phản ứng.
Diệp Trì thấy hắn như vậy ý cười trên mặt trở nên vô cùng bienthai.
- Đừng, tha cho tôi.
Diệp Trì vung tay, hiển nhiên không có ý định tha cho hắn.
Bộp
- Diệp Trì, cậu bình tĩnh lại đi.
Phong Nhật Vũ tìm thấy Lạc Dương bị nhốt trong một căn phòng, anh ta phá cửa xông vào đưa người xuống đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Đây là lần thứ hai anh ta thấy Diệp Trì giận đến nỗi muốn giết người.
Lần đầu tiên là mẹ anh ta bị bà nội đánh đập, hắn cũng như vậy, suýt nữa thì đem bà già độc ác kia bóp chết.
Còn lần thứ hai, chính là lúc này, Diệp Trì giống như thực sự muốn giết chết Lục Nhất Thành vậy.
- Cậu làm bậy như vậy nếu Lạc Dư biết được nhất định sẽ tức giận.
Lạc Dương dường như hiểu ra cái gì đó, cậu ta cắn răng, mắt đỏ lên.
- Diệp Trì, anh chính là người đã khiến anh trai tôi bị bắt đúng không.
Diệp Trì buông người ra, hắn nhìn Lạc Dương rũ mắt.
- Xin lỗi.
Hắn nói xong liền quay đầu chạy ra ngoài, hắn phải đi đưa Lạc Dư ra ngoài, không thể để những thứ ở trong kí ức kia xảy ra với em ấy được.
- Mau thả người.
Diệp Trì lao thẳng đến sở cảnh sát muốn bọn họ thả Lạc Dư ra.
- Diệp thiếu, anh muốn rút đơn kiện?
Người nam nhân phụ trách vụ án này kinh ngạc nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của Diệp Trì.
- Đúng, tôi muốn rút đơn kiện, không kiện Lạc Dư nữa mau thả người ra.
Diệp Trì mất kiên nhẫn nói, người nam nhân kia biết người này không phải người mình có thể chọc nên lập tức quay đầu đi làm thủ tục.
- Diệp thiếu, xin ngài đợi tôi nửa tiếng, người sẽ được thả ra nhanh thôi.
Mặt mày ai đó u ám, người nam nhân kia cũng không còn cách nào đành phải vội vội vàng vàng, cấp tốc làm thủ tục cho Lạc Dư.
Nửa tiếng sau,
- Xong rồi, tôi kêu người đi đưa Lạc Dư đến cho ngài.
- Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh nhanh cái chân lên.
Khóe miệng người nam nhân mặc cảnh phục kia nhịn không được co rút, mới hôm trước còn làm ầm làm ĩ muốn tống người vào tù, giờ lại chạy đến đòi rút đơn kiện. Cái trò này đâu phải muốn chơi là chơi, nếu là người bình thường khác thì hắn ta đã bắt người rồi.
Lạc Dư đang ở trong nhà giam chống cắm suy tư.
Nhưng đó là người khác nhìn vào thấy vậy thôi chứ thực ra cậu là đang bốc phét với 250 trong đầu.
"Thiệt hả? Lạc Dương không bị làm sao hết?"
250 lắc lắc cái đuôi mèo hí hửng:
- /Đúng vậy, người bạn hàng xóm của cậu cùng Diệp Trì đến cứu người đi rồi/
- /À quên, Diệp Trì đang ở đây đó, hình như hắn đến để cứu cậu hay sao á/
Lạc Dư nhếch miệng khinh thường hừ lạnh.
"Lạc Dương an toàn rồi, nhiệm vụ phụ tuyến cũng coi như hoàn thành, ta cần gì phải ở bên tên không nói đạo lí đó chứ."
"Nếu có thể rời khỏi đây, ta nhất định sẽ đá người, ai kêu hắn gây chuyện trước, hừ hừ."
Hai người còn đang mải mê nói chuyện thì có người tới mở cửa, ồ, Lạc Dư nhướng mày, là người đã bắt cậu hôm trước.
- Ra ngoài đi, cậu được phóng thích rồi.
250 làm ra biểu cảm quả nhiên là thế.
- /Thấy chưa, bổn bảo bảo quả nhiên là liệu sự như thần./
Lạc Dư đứng lên đi ra khỏi căn phòng tối tăm khiến người chán ghét này.
250 ở trong đầu cậu vẫn lèo nhèo đòi khen, nhưng lại thấy kí chủ làm ngơ mình, nó tức giận lâm vào trầm tư.
- /Kí chủ, kí chủ/
"Lại cái gì nữa?"
Mèo mướp thúi không để ý đến sự khó chịu trong lời nói của cậu.
- /Kí chủ, cậu muốn biết lúc này tôi đang nghĩ cái gì không/
'Ngươi khỏi nói, ta không muốn nghe."
250 không chịu lăn ra không gian giãy đành đạch.
- /Lần suy đoán này của tôi liên quan đến cậu đó, cậu mau nói là mình muốn biết đi/
Lạc Dư hết cách nói một chữ “muốn” rồi mặc kệ nó.
- /Hắc hắc, bổn bảo bảo biết cậu nhất định là tò mò chết rồi đi./
- /Tôi tiên đoán luôn, lần này cậu ra ngoài.../
Lạc Dư thấy nó nói lấp lửng hai đầu lông mày khẽ nhướng lên.
"Ra ngoài thì làm sao?"
- /Bổn bảo bảo đoán, lần này cậu ra ngoài... Nhất định sẽ bị th** chết, hắc hắc hắc/
- ...