Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Mắt của Lạc Dư phủ một tầng sương mù mờ ảo, cậu tựa đầu vào lồng ngực Diệp Trì nhắm mắt muốn ngủ.

- A Dư, mau động.

Diệp Trì thúc giục, Lạc Dư bất mãn lầm bầm một tiếng nơi đó của cậu thực sự bị cắm rất thoải mái, muốn để nó ở bên trong không bao giờ rời khỏi quá.

Cậu nhấc nửa thân dưới lên động nhẹ, đem cây gậy gân guốc kéo ra một chút rồi lại mất sức ngồi sụp xuống đem thứ đó một lần nữa đâm sâu vào bên trong.

Nhóp nhép

Tiếng nước ở nói kết hợp của hai người truyền đến, Diệp Trì căng da đầu, hắn nhịn không được nữa rồi.

Hông thúc mạnh, Diệp Trì giữ chặt eo Lạc Dư từ bên dưới ra sức đâm lên.

- A a... Diệp Trì, úc, nhanh quá, sắp bị đâm thủng bụng rồi.

Soạt

Diệp Trì xoay người, hắn cầm hai chân Lạc Dư đặt lên vai giống như không muốn mạng mà điên cuồng đâm chọc, đáy mắt hắn ánh lên tia cuồng dã.

- Hỏng? Sao có thể chứ, nơi này của A Dư ngậm rất giỏi, cho thêm một cây nữa cũng vẫn vừa nha.

Dừng một chút hắn lại nghĩ tới cái gì đó.


- Ừm, mà làm hỏng rồi cũng tốt, như vậy sẽ không có người đàn ông nào cần A Dư nữa rồi, A Dư chỉ có thể ngậm cây gậy của Trì Trì thôi.

Diệp Trì hứng thú cúi đầu nhìn bông hoa nhỏ căng ra một vòng thắt chặt lấy cậu em của mình.

- A Dư, em nhìn xem, nơi này của em đói khát như vậy, chậc chậc... Đúng là thiếu th** mà, phải làm hỏng em mới được.

Diệp Trì còn cố ý nâng thân dưới của Lạc Dư cao lên để cậu có thể nhìn rõ nơi đó đang ngậm cây gậy của mình.

- Diệp Trì, cậu... Cậu, là đồ xấu xa nhất tôi từng gặp.

Những lời của cậu hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến Diệp Trì, hắn cười tà cảm thấy cái biệt danh này không tệ.

- Hắc, nếu anh không xấu xa thì làm sao em đồng ý cho anh th** chứ, anh mà làm đứa trẻ ngoan thì giờ này còn chưa có “thịt” thà để ăn đâu.

Động tác dưới thân ngày càng trở nên cuồng dã.

- A, hức... Diệp Trì, cậu là đồ... Không, không biết xấu hổ, chán ghét.

Diệp Trì mổ mổ lên môi Lạc Dư thở dốc nói:

- A Dư chán ghét anh cũng được, chỉ cần ngày nào em cũng để anh làm em, không ra ngoài tìm nam nhân khác là được, cứ mắng đi.

- Ưm.

“...”

Sáng hôm sau,

- A, ách.

Lạc Dư chống eo ngồi dậy, cậu thầm rủa một tiếng, cái thứ chết tiệt kia vẫn còn ở trong người cậu, khó chịu muốn chết.

- Ừm.

Diệp Trì vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hắn thấy người anh em của mình mất đi “chỗ ở” ấm áp mặt mày liền cau có. Hắn vươn tay túm lấy eo Lạc Dư kéo cậu vào trong lòng, dưới thân lại thúc mạnh lên một cái.

Phốc

- A.


Nước mắt sinh lí chảy xuống, thứ bên trong dường như đang có dấu hiệu ngẩng đầu lên làm Lạc Dư sợ tái mặt không dám làm ra bất cứ hành động gì.

Hức, hành cậu cả một ngày còn không đủ hay sao mà còn muốn làm tiếp, thứ này tốt nhất là nên cắt đi, nó không phải là thứ nên mọc trên cơ thể con người, toàn đi làm hại con nhà người ta.

- Ưm.

Lạc Dư cựa quậy muốn đem cây gậy của Diệp Trì bài xích ra bên ngoài.

- Ngứa ~

Kì quái, sao càng cử động thì thứ đó càng to lên, còn, còn đâm vào điểm d*m của cậu nữa chứ, ngứa muốn chết.

Cậu không có tiết tháo bắt đầu nghĩ linh ta linh tinh, bất tri bất giác lại đem thứ đó của Diệp Trì kẹp chặt ăn vào sâu bên trong.

- Nếu muốn thì phải nói cho anh biết chứ, nhịn như vậy không tốt đâu, l* nh* chắc chắn rất đói đi.

Lạc Dư bị giọng nói đột ngột truyền đến dọa sợ.

- Cậu, cậu tỉnh rồi.

Người nào đó có ý định muốn đánh trống lảng.

- Cậu mới không phải anh trai của tôi, cậu nhỏ hơn tôi mấy tuổi đó.

Hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, Diệp Trì động thân.

- Được thôi, anh, anh muốn nó hung hăng làm làm chết anh không?


Cơ thể Lạc Dư nhũn ra, cậu bất lực che mắt, xấu hổ không thôi.

- Muốn.

Diệp Trì cười gian manh, liêm sỉ của A Dư sắp không còn lấy một mống, biến thành một tiểu damdang rồi.

- A Dư ngoan lắm, sau này mình muốn cái gì thì cũng phải nói thật với em, biết chưa.

Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “em”, hắn muốn xem xem, bị một người nhỏ tuổi hơn đè dưới thân hung hăng “ăn” sạch, biểu cảm A Dư của hắn sẽ đặc sắc như thế nào đây.

- Cậu...

Lạc Dư xấu hổ không chịu được. Nhưng cậu không phải vì bị đè, trong đầu cậu đến bây giờ vẫn còn tin răm rắp con mèo mướp thúi kia, tưởng Diệp Trì mới là người bị đè.

Mặt già đỏ lên, cậu xấu hổ là vì không ngờ đến được bản thân lại nói ra được những lời damdang còn hơn cả nữ nhân như vậy.

A a a, cậu thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá đi.

Diệp Trì nhéo nhéo gương mặt trắng nõn, mềm mại của Lạc Dư cười.

- A Dư ngoan, người em này cũng đâu có bắt anh phải nói những lời đó trước mặt người ngoài đâu, đừng xấu hổ, nào, nói xem A Dư muốn cây gậy của ông xã đến mức độ nào nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận